Tết Việt Nam đúng chất là ngày của sự sum vầy bên gia đình, nhưng có những người đang phải đối mặt với việc mất đi cái Tết cố truyền. Người vì cơm áo gạo tiền mà mất Tết, người vì vô tâm mà lãng quên bản chất tốt đẹp của Tết. Vì lí do gì thì điều đó cũng vô cùng đáng tiếc và đáng buồn.
Tết Ất Mùi đang cận kề mà nhiều gia đình trong đó có gia đình chị Hoa (Hà Đông) thì sợ hãi thấp thỏm. Bởi chỉ còn 2 tuần nữa là Tết rồi mà trong nhà chị không còn đồng tiền dư dả nào. Chồng chị làm công ty nhà nước phải đến mùng 10 dương lịch mới có lương mà chị làm công nhân ở công ty sản xuất bánh kẹo này thì ông chủ nợ lương đã 3 tháng rồi chưa trả. Chị Hoa hi vọng đến Tết công ty sẽ trả lương và chồng chị cũng được thưởng một ít tiền Tết. Như thế chị mới dám về quê ăn tết. Chứ nếu không chắc chị sẽ ăn Tết ngoài Hà Nội này để tiết kiệm chi phí.
ảnh minh họa_ Tết là sum họp gia đình
Nghĩ đến cảnh Tết đến là bỏ tiền ra mua sắm mà chị Hoa sợ hãi. Mọi năm khi công ty làm ăn thuận lợi, vợ chồng chị đều về biếu ông bà nội ngoại mỗi bên 1 triệu. Tiền tàu xe đi về đi ra cũng tốn kém. Sau đó bỏ ra một khoản để mua cây đào cho ông bà và tiền lì xì. Chồng chị vì làm nhà nước nên phải đi thăm các sếp cũng hết một khoản. Rồi các loại thực phẩm, bánh trái ngày tết, rượu bia… cũng không thể thiếu được. Năm nay làm ăn khó khăn, công ty chị Hoa không trả lương cho nhân viên, chỉ mình lương của chồng không đủ tiêu, vợ chồng chị bàn nhau ở ngoài nhà trọ ăn Tết, tranh thủ nghỉ ngơi và tiết kiệm tiền. Tuy nhiên, nghĩ đến cảnh đó mà chị ứa nước mắt. Chị mới đi lấy chồng được 2 năm, chưa có con vậy mà đã phải sống khổ vậy. Ngày Tết không được về với gia đình, nằm còng queo ở Hà Nội vắng hoe này không tủi thân sao được. Tuy nhiên chị không còn giải pháp khác. Chị chỉ mong có được sự đột biến trong việc làm ăn kinh doanh của công ty để chị có tiền lương và thưởng Tết để về sum họp với gia đình. Chắc bố mẹ cũng mong anh chị về lắm.
Không như chị Hoa,Tết đến, gia đình chị Hà (Hai Bà Trưng) lại lo theo một kiểu khác. Chả là con trai chị Hà vừa đi du học tự túc được một thời gian, dự định đến Tết là cháu được về ăn Tết với gia đình. Tuy nhiên cháu lại vừa thông báo là không nghỉ được vì cháu thích ở lại để tham gia một lễ hội trong nước. Cháu gửi trước về một túi quà to để bố mẹ vui, rồi sau đó xin bố mẹ trợ cấp cho một khoản tiền không nhỏ để chi phí cho lễ hội bên đó. Gia đình chị khá giả nên tiền không phải là vấn đề nhưng nỗi lo của chị là sợ cháu đánh mất bản sắc văn hóa của truyền thống Việt Nam khi nhanh chóng quên mất ngày Tết ở quê nhà là ngày sum họp gia đình để tham gia vào một lễ hội mang đậm nét phương Tây như thế. Món quà cháu gửi liệu có phải là món quà tinh thần hay chỉ là món quà mang tính vật chất mà thôi.
Tết Việt Nam đúng chất là ngày của sự xum vầy bên gia đình, nhưng gia đình chị Hoa và chị Hà đang phải đối mặt với việc mất đi cái Tết cổ truyền. Người vì cơm áo gạo tiền mà mất Tết, người vì vô tâm mà lãng quên bản chất tốt đẹp của Tết. Dù là với lí do gì, thì điều đó cũng vô cùng đáng tiếc và đáng buồn. Để Tết thực sự là nụ cười hạnh phúc thì mỗi người chúng ta nên có cái nhìn khác đi về quà Tết, đồng thời cần lạc quan hơn và tạm gác những nỗi lo qua một bên thì Tết mới thảnh thơi, hạnh phúc được. Một con người văn minh trong thế giới hiện đại muốn tồn tại được trong xã hội phương Tây thì vừa phải hòa mình được vào với phong tục tập quán của họ vừa giữ được bản sắc văn hóa Việt Nam mà thể hiện qua nét sinh hoạt ngày Tết. Như vậy con người mới phát huy và phát triển toàn diện được.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét