LMT Group - Chia sẻ để thành công !: Thư giãn giải trí

8 yếu tố khó ưa “giết chết” sự sáng tạo của nhân viên

15:45 |
Một môi trường làm việc thỏa mái sẽ giúp nhân viên làm việc sáng tạo, đạt hiệu suất cao hơn. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc trong môi trường đó, nếu có những tác nhân tiêu cực cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến tâm lý của nhân viên. Hãy kiểm tra lại xem nơi làm việc của bạn có những tác nhân “khó ưa” nào dưới đây để loại bỏ nhé.

Bạn hãy kết hợp cách làm việc thông minh và hiệu quả vào công việc của mình, khi đó bạn làm ít nhưng vẫn khiến người khác phải nể phục.

1.    Những cá nhân tiêu cực


Có lẽ sẽ không ai có thể phủ nhận được ý kiến này. Bởi lẽ nếu đã từng là người đi làm và đã từng gặp phải người đồng nghiệp có ảnh hưởng độc hại đến môi trường làm việc, bạn sẽ hiểu họ tiêu cực và khiến người khác chán nản như thế nào. Họ là những người luôn tuyên truyền sự tiêu cực, kìm hãm mọi sự tiến bộ của đồng nghiệp. 



Bạn nên để những người như vậy đi tìm công việc khác, nếu không, hãy đảm bảo công ty có những chính sách và quy trình giám sát có thể giảm thiểu tác động của họ.

2.    Không có môi trường để nhân viên phát triển


Nếu như không có môi trường để phát triển, doanh nghiệp của bạn mãi trì trệ mà thôi. Hơn nữa, nó sẽ là một không gian nhàm chán, không giữ chân được những người cầu tiến và tài năng.

3.    Thiếu tầm nhìn


Có một tầm nhìn xa và rộng, được truyền tải rõ ràng đến nhân viên sẽ giúp nhân viên định hướng để biết tập trung vào đâu. Nếu không có sự định hướng thì dù có là nhân viên xuất sắc nhất cũng khó có thể xác định được bức tranh tổng thể của công ty.

4.    Lãng phí thời gian


Nếu bạn tiêu tốn quá nhiều thời gian cho những hoạt động vô bổ như những cuộc họp liên miên, những email không thật sự hữu ích là bạn đã lấy đi một lượng lớn thời gian của toàn bộ công ty. Hãy để nhân viên của bạn có thời gian tối đa để hoàn thành tốt công việc bằng cách đừng lấy đi của họ dù chỉ 1 phút. Hơn nữa hãy cho nhân viên thấy bạn đánh giá cao họ bằng cách cho họ thấy bạn trân trọng thời gian của họ.



5.    Thiếu giao tiếp


Điều gì xảy ra nếu như trong một tổ chức không có sự giao tiếp? Chắc hẳn họ sẽ tốn thời gian hơn và công việc sẽ không đạt được hiệu quả cao vì họ phải đoán xem người khác họ làm gì. Kết quả là lượng cong việc tăng gấp đôi, thông tin bị tắc nghẽn, những tin đồn xuất hiện, hệ thống công việc rối loạn do không ăn khớp với nhau. Một môi trường có hệ thống giao tiếp thông suốt sẽ có lợi cho tất cả mọi người.

6.    Quản lý theo mệnh lệnh


Nếu như ý tưởng hay những đóng góp của cấp dưới luôn bị bạn phủ định để làm theo ý mình thì nhân viên của bạn chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng khó khăn khi hoàn thiện công việc nếu như chính ý tưởng của bạn không hiệu quả bằng những ý tưởng còn lại. Vì thế hãy biết lắng nghe, một môi trường có sự tôn trọng và cộng tác sẽ đem lại kết quả cao hơn.

7.    Thiếu sự ghi nhận


Nếu như sự cố gắng và cống hiến của bạn không được ghi nhận, thậm chí không nhận được một lời cảm ơn thì bạn sẽ có cảm giác thế nào? Chắc chắn sẽ không còn động lực để hoàn thành tốt công việc hoặc hoàn thành công việc một cách gượng ép. Bạn có biết rằng, đôi khi phần thưởng của nhân viên có thể không tốn một đồng nào, chỉ cần bạn nói “cảm ơn”.

8.    Lãnh đạo tồi


Một lãnh đạo kém sẽ làm tổn hại đến đội nhóm và cả tổ chức. Ngay cả những nhân viên xuất sắc nhất cũng cần được lãnh đạo tốt mới phát huy được hết khả năng. Hãy bắt đầu với việc phát triển tài lãnh đạo của chính mình, sau đó hãy tuyển dụng và phát triển những lãnh đạo tốt nhất ở mỗi cấp quản lý.
....

Học đại học đi làm công nhân đóng chậu gỗ

14:39 |
Nếu cứ ôm mãi cái oai danh là học đại học và không chịu đi làm công việc được coi là thấp kém, thì đến giờ trong tay tôi vẫn là những con số không tròn trĩnh: Không tiền bạc, không nghề nghiệp  và không vợ con. 

Là một đấng nam nhi, học ngành xã hội, nhưng tôi không sao tìm được việc của ngành này. Đã 2 năm trôi qua tôi làm việc cộng tác viên cho một tờ báo mạng. Nhưng những bài viết của tôi không hay lắm nên hầu như không được đăng bài. Tôi sống lay lắt nhờ nguồn trợ cấp của bố mẹ. Người yêu tôi bỏ tôi vì lí do tôi là một thằng bất tài không làm được trò trống gì. 

Đang chán đời thì tôi được biết anh họ tôi quen một anh làm tổng giám đốc một công ty chuyên về thiết kế và kiến trúc, công ty anh đang thiết kế website để quảng cáo sản phẩm cho doanh nghiệp mình, và cần người biên tập nội dung cho website. Anh bảo tôi làm hồ sơ anh xin việc cho. Nhưng khi anh tổng giám đốc gặp tôi và đọc các bài do tôi viết, anh nói: “Quả thật anh không thể nhận em vào làm được. Em viết bài như thế này thì không đáp ứng được công việc của công ty anh. Công ty anh chuyên về thiết kế và kiến trúc, ngoài bộ phận biên tập chuyên làm trang web trên tầng 2 còn có một xưởng sản xuất và lắp ráp đồ gỗ ở bên cạnh. Giờ bên đó cũng đang thiếu người đóng các chậu gỗ cho các giò phong lan, nếu em không chê có thể làm công việc đó. Tuy công việc hơi bụi bặm và đòi hỏi phải lao động chân tay, nhưng lương đủ sống và ổn định”. Tôi từ chối ngay và thầm nghĩ: “Một người được học đại học như tôi mà phải đi lao động chân tay à? Mình có thể làm việc gì chứ không làm việc này”.

Nhưng về đến nhà, bố mẹ tôi khuyên bảo tôi hết lời: Công việc nào cũng là công việc, miễn là kiếm được tiền.  Và rằng, tôi đã đến tuổi trưởng thành, phải tự kiếm sống được và còn lập gia đình. Chứ cứ lông bông như thế này thì đến bao giờ tôi mới lớn được. Bố mẹ kiên quyết sẽ không cho tôi tiền nữa. Tôi phải tự nuôi sống bản thân đi thôi. Sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi cũng rút ra được một kết luận: Sở dĩ tôi không dám đi làm vì sĩ diện, nhưng công ty này không có người quen, với lại mình đi làm không ai biết, sẽ chỉ đi làm để lấy tiền chi tiêu cho cuộc sống riêng của mình rồi sau này thì nghỉ. Thế là tôi đồng ý. 



Tôi làm việc theo sản lượng, mỗi chiếc chậu gỗ đóng được tôi sẽ được hưởng 5000 đồng. Những ngày đầu tiên, không quen biết ai, cũng không được ai chỉ dẩn, tôi kì cạch chỉ đóng được có hơn chục cái, mỗi ngày tổng tiền tôi kiếm được có 50.000 đồng. Không đủ chi tiêu các khoản của ngày đó. Buồn chán và thất vọng, tôi định bỏ nghề nhưng thấy những đồng nghiệp vào trước mình đóng được đến 40, 50 chiếc, tôi lại tự an ủi là mình sẽ làm được như họ. Dần dần tôi bắt đầu học được các mánh lới để đóng nhanh hơn mà vẫn đảm bảo chất lượng. Tôi làm thân với anh trưởng nhóm và được anh đồng ý cho tham gia vào việc liên kết với các đồng nghiệp khác để đóng thành dây chuyền. Một người chỉ đóng duy nhất một chi tiết, còn người khác sẽ đóng chi tiết khác của chậu gỗ. Mỗi người đóng một khâu vừa nhanh lại vừa chuyên nghiệp. Cuối cùng một chiếc chậu gỗ hoàn thành là công sức của cả một tập thể. Do đó, chúng tôi chia chung sản lượng và được nhiều hơn. Lương của tôi nhích dần lên 4 triệu, rồi 5 triệu và giờ đây là 6 triệu một tháng.  Ngoài lương các ngày lễ tết tôi đều được thưởng khá nhiều và được hỗ trợ ăn trưa nữa. Tôi không chỉ đủ tiền chi tiêu cho sinh hoạt cá nhân mà còn đưa được cho bố mẹ mỗi tháng 3 triệu. 

Mang tiếng là trai Hà Nội, học Đại học và kiếm được 6 triệu/ tháng tiền lương, tôi đã cưới được cô vợ ngoan hiền sau 5 tháng tìm hiểu. Cưới về vợ tôi mới biết tôi thực ra làm công nhân ở công ty Kiến trúc và Xây dựng đó. Nhưng vợ tôi không sốc mà tỏ ra rất thông cảm với công việc của tôi. Vì cô ấy cũng học Đại học ra mà chỉ kiếm được 4 triệu/tháng ở công ty tư nhân. Công ty đó cũng không được ổn định và lớn như công ty của tôi. Hai vợ chồng tôi đủ chi tiêu khi sống cùng cha mẹ. Sang năm bọn tôi còn dự định đón công chúa đầu lòng. 

Vậy là, so với những người bạn học cùng đại học khác, tôi không phải là kém cỏi gì. Vì có những bạn học cùng nghề với tôi mà còn chưa ổn định được công việc. Tất nhiên là có những người lương mấy chục triệu hoặc tự mở doanh nghiệp tôi không thể so sánh được. Nhưng so với mặt bằng chung của xã hội là tôi cũng đủ sống. Tôi không đảm bảo rằng công việc của tôi sẽ ổn định mãi mãi, và tôi sẽ gặp được thuận lợi nhiều như lúc này. Nhưng tôi dám chắc rằng: Nếu gặp được cơ hội, dù làm nghề gì tôi cũng không ngại từ chối, vì bản thân cơ hội đó mang lại cho tôi nhiều ích lợi mà tôi không ngờ được. Làm chân tay cũng là một việc tốt mà, phải không các bạn?
....

Nấm lim xanh và các giải pháp chữa trị mất ngủ

17:21 |
Nam lim xanh Tien Phuoc  đã được khoa học chứng minh có tác dụng rất tốt trong việc chữa bệnh, nhưng không phải ai cũng biết rằng loại nấm quý hiếm trong rừng lim Tiên Phước, Quảng Nam này còn tỏ ra rất hiệu quả trong việc chữa trị mất ngủ. 



Trong bài viết này chúng ta hãy cùng tìm hiểu về bệnh mất ngủ và các giải pháp chữa bệnh trong đó có giải pháp dùng nấm lim xanh.

Ngày nay, càng có nhiều người mắc chứng bệnh mất ngủ và rối loạn giấc ngủ. Mất ngủ kéo dài làm giảm trí nhớ, khó tập trung chú ý, giảm sút khả năng lao động và hậu quả tất yếu là giảm tính tích cực trong cuộc sống. Mất ngủ còn có nguy cơ phát sinh một số bệnh hoặc làm nặng thêm bệnh đang mắc. Vì vậy, nếu mắc phải bệnh này, cần sớm điều trị.

Có nhiều biện pháp chữa trị mất ngủ, bao gồm:

Tập thể dục trước khi ngủ


Bạn có thể áp dụng các bài tập thể dục trước khi đi ngủ để được giấc ngủ dễ dàng và sâu hơn. Có thể sử dụng yoga, ngồi thiền hoặc đi bộ … để cải thiện tình trạng. Cũng có thể tập thể dục vào các thời điểm khác trong ngày.

Ngủ đủ giấc


Đừng ngủ ít cũng đừng ngủ quá nhiều, nếu không bạn sẽ bị mất ngủ đó. 8 -10 tiếng dành cho việc ngủ là thích hợp. Cần tạo ra đồng hồ sinh học cho bản thân, giấc ngủ vì thế mà dễ dàng đến hơn. Cũng không nên dậy muộn quá vào buổi sáng vì ánh nắng mặt trời sẽ điều tiết tiết melatonin và chu kỳ ngủ - thức của bạn.

Ngủ trong bóng tối


Để cơ thể tiết nhiều melatonin, khiến giấc ngủ được điều tiết, bạn nên ngủ trong bóng tối và không gian yên tĩnh. Do đó, cần tắt đèn và sử dụng rèm cửa để chặn sáng. Bóng tối và không gian yên tĩnh sẽ kích thích cơ thể sản sinh nhiều tiết melatonin, giúp điều tiết giấc ngủ tốt hơn. Khi ngủ, bạn nên tắt đèn và sử dụng rèm cửa để chặn sáng. Việc để đèn ngủ có thể kích thích các tế bào sản sinh bất thường, gây ảnh hưởng xấu tới sức khỏe.

Châm cứu


Để ngủ được dễ dàng và ngủ tốt, có thể lựa chọn phương pháp châm cứu. Đây là một biện pháp an toàn, giúp cơ thể thư giãn, từ đó đi vào giấc ngủ. Châm cứu, giúp cơ thể sản sinh nhiều melatonin, giúp cải thiện giấc ngủ hữu hiệu. Tuy nhiên, bạn đừng lựa chọn phương pháp này nếu không có sự tư vấn của bác sĩ.

Cải thiện chế độ dinh dưỡng


Khi mất ngủ, bạn cần xem lại chế độ dinh dưỡng của mình. Liệu các loại thực phẩm bạn ăn và uống đã khoa học chưa? Bạn có thể uống trà thảo dược giúp an thần và ngủ sâu giấc trước khi đi ngủ. Không nên ăn trước khi đi ngủ, bởi nó sẽ khiến bạn khó chịu, tức bụng. Một số thực phẩm giúp ngủ ngon mà bạn nên tham khảo và sử dụng là: chuối, táo, tim sen, đậu bắp, sữa tươi…



Hạn chế sử dụng thuốc ngủ


Thuốc ngủ, thuốc an thần không phải là cứu tinh của bạn khi mất ngủ vì nó có hiệu quả nhanh nhưng có nhiều tác dụng phụ, gây hại cho sức khỏe. Dùng thuốc trong thời gian dài còn khiến bạn lệ thuộc vào thuốc và tình trạng mất ngủ sẽ càng trở nên tồi tệ hơn.

Nấm lim xanh điều trị mất ngủ hiệu quả


Nấm lim xanh có thể coi là một dược liệu quý thay thế thuốc ngủ trong việc điều trị mất ngủ. Đây còn là món ăn bổ dưỡng vì các chất dinh dưỡng quý, vitamin và khoáng chất cần thiết trong nấm lim xanh giúp cải thiện sức khỏe, tăng cường sức đề kháng. Ngoài ra, dược chất Adenosine có trong nấm lim xanh có công dụng đặc biệt là tăng cảm giác ngon miệng và cải thiện tình trạng mất ngủ, giúp ngủ sâu và ngon giấc hơn.



Có thể thấy hiệu quả rõ rệt sau 7 ngày đầu tiên: bệnh nhân sẽ ăn khỏe, ngủ ngon hơn. Trong thời gian tiếp theo, người bệnh vẫn tiếp tục ngủ sâu, thể trạng cơ thể tốt, tinh thần minh mẫn, các triệu chứng căng thẳng, mệt mỏi, mất ngủ biến mất hoàn toàn.
....

Hành trình tìm nấm đầy nguy hiểm của người thợ sơn tràng

17:15 |
Vì là cây thuốc quý giá nên ngày nay nấm lim xanh được quảng cá và bán tràn lan trên thị trường khiến người tiêu dùng không phân biết được thật giả.

Cùng tìm hiểu để phân biệt thật giả khi mua Nấm lim xanh qua bài viết sau: Cách phân biệt Nấm lim xanh thật giả

Thế nhưng ít người biết rằng, để có thể tìm được một cây nấm lim xanh rồi phơi kô, đóng gói để đưa tới tay người tiêu dùng quả thật không phải chuyện dễ dàng…

Tìm được nấm, phải cảm ơn… sơn tặc


Nhiều người dùng nấm lim mà không biết người ta lấy nấm đó từ đâu hay làm cách nào để tìm được nấm lim. Hãy cùng theo dấu chân của người thợ sơn tràng (gọi nôm na là thợ rừng bởi nghề lên rừng tìm các lâm sản như nấm lim, mật ong, trầm hương, dược liệu…v…v… mà không phải là đi chặt gỗ phá rừng thì không có tên gọi nào khác) để hiểu được câu chuyện phía sau việc  đi tìm cây nấm quý cứu người này.



Rừng nguyên sinh ngày nay còn rất ít, cây nấm lim hiếm quý như thế bị khai thác nhiều cho nên càng lúc càng hiếm. Rừng gần đã hết nay phải đi tìm ở những rừng xa, giáp biên giới hay sang cả bên những cánh rừng Lào. Một chuyến đi rừng tìm nấm lim những người thợ sơn tràng thường phải đi thành nhóm, bởi rừng thiêng nước độc nhiều hiểm nguy rình rập nên người ta không thể đi một mình.

Công cuộc chuẩn bị cho mỗi chuyến đi vào rừng hái nấm phải được thực hiện trước cả tuần với  đầy đủ các vật dụng: quần áo, lương thực, thực phẩm, thuốc men cho một chuyến đi dài ngày ròng rã cả tuần đến cả tháng ở trong rừng. Một chuyến đi như thế, chi phí bỏ ra vài triệu đồng cộng thêm cả công sức của người thợ sơn tràng nữa cho nên dễ hiểu vì sao nấm lim tự nhiên lại đắt như thế.

Việc đi tìm nấm như “mò kim đáy biển” bởi trong những khu rừng nguyên sinh ở Tiên Phước, gỗ lim nhiều nhưng nấm lim xanh tự nhiên lại chỉ mọc trên những thân cây lim đã chết. Để tìm được cây lim đã chết người thợ sơn tràng trước hết phải đi tìm những lối mòn do xe trâu kéo gỗ mà bọn lâm tặc sau khi phá rừng phải mở đường để kéo gỗ ra.  Khi thấy lối mòn do xe trâu kéo gỗ của lâm tặc với những đặc điểm rất riêng của kiểu đường này thì người thợ sơn tràng đi lần theo nó. Nếu may mắn tìm được một vạt rừng mọc nhiều cây lim con thì hy vọng tìm được nấm là rất lớn bởi cây lim xanh trong rừng tự nhiên không mọc đơn lẻ mà thường mọc theo quần thể, cây lớn ra quả và nảy hạt sinh ra những đám cây con. Còn nếu chẳng may Vì vậy con đường mòn của xe kéo gỗ đó nếu dẫn đến những gốc cây khác như chò chỉ, gõ thì coi như công sức bỏ đi.

Chế biến cũng nhiều “nhiêu khê”…


Tìm được cây nấm mang về không phải có thể đóng gói đem bán hoặc sử dụng ngay. Gỗ lim rất độc mà cây nấm lim xanh mọc trên đó muốn sử dụng được phải được sơ chế đúng cách.

Những người thợ sơn tràng lâu năm cho biết nấm lim xanh cực kỳ khó bảo quản, đặc biệt có hai “thiên địch” của nấm là mọt và mốc. Khi nấm lim được hái về, trong vòng một tuần nếu không được xử lý đúng cách thì sẽ bị mọt ăn hỏng. Loại mọt nhỏ li ti này có khả năng phá hoại rất lớn, chúng đục ruỗng cả cây nấm to gấp nghìn lần bản thân chúng chỉ trong một đêm. Bên cạnh đó, nấm lim xanh hái về còn bị mốc rất nhanh. Mốc trên nấm lim thường xuất hiện sau một đến hai tiếng kể từ khi cây nấm bị nhổ khỏi gốc lim.

Nhưng cũng chính nhờ nấm và mọt, những người tiêu dùng thông thái sẽ có được cách vô cùng hiệu quả phân biệt nấm thật – giả: Nếu cây nấm không bị mọt hoặc không thể lên mốc thì là nấm giả hoặc đã bị xử lý hóa chất độc hại khiến hai loài thiên địch trên không thể tồn tại được.

Hái được cây nấm đã khó, chế biến nấm đúng cách lại càng khó hơn, nấm lim xanh được chế biến đúng cách sẽ lừng thơm một mùi đặc trưng. Còn nếu không được chế biến đúng cách, chất lượng và giá trị của nấm giảm đi còn một nửa. Còn chế biến nấm như thế nào mới đúng cách là bí mật gia truyền mà những người thợ sơn tràng không muốn truyền ra ngoài. Có thể thấy nghề tìm nấm lim xanh quả thật vất vả và nguy hiểm, nhiều người gặp nạn hoặc phải bỏ mạng nơi rừng thiêng nước độc. Vì vậy,  giá trị thật sự của nấm lim xanh đôi khi không đo được bằng tiền….
....

Chị em thích được tặng gì trong ngày 8.3

16:34 |
Chỉ còn một vài ngày nữa là đến mùng 8.3, các đấng mày râu đang trăn trở tìm một món quà ý nghĩa để tặng cho người phụ nữ của mình. Hãy tham khảo các món quà mà chúng tôi chia sẻ dưới đây để có một lựa chọn ưng ý nhất nhé.

1. Hoa tươi


Phụ nữ nào cũng yêu thích hoa vì vẻ đẹp, sự tinh khiết của nó. Do đó, ngày mùng 8.3 không món quà nào chinh phục chị em tốt hơn là tặng cho họ thứ mà họ thích, đó là những bông hoa tươi thắm. Không cần phải mua hoa đắt tiền, chỉ cần một lọ hoa tươi, một nụ hồng xinh xắn trên bàn đủ làm cho họ cảm thấy lãng mạn và cảm động.


2. Những hành động quan tâm, chia sẻ


Phụ nữ rất thích được quan tâm, chia sẻ và nghe những lời tình cảm. Do đó họ không cần những món quà xa xỉ mà chỉ đơn giản có nhu cầu nhận được những hành động chia sẻ buồn vui trong cuộc sống. Bạn hãy cho họ thấy họ là người thực sự quan trọng đối với bạn. 


Bạn có thể làm họ cảm động bằng việc chia sẻ công việc bếp núc hàng ngày hoặc nấu món ăn ngon để tặng họ.

3. Những lời chúc ngọt ngào, ý nghĩa


Đây là món quà đơn giản nhất nhưng lại ý nghĩa nhất. Chỉ cần một lời chúc hoặc một tin nhắn đơn giản nhưng họ sẽ xúc động vô cùng.

4. Mỹ phẩm, trang sức, thời trang


Làm đẹp là đặc tính của phụ nữ, nên những loại mỹ phẩm, phụ kiện thời trang (túi, giày, dép, vòng cổ, lắc tay), quần áo cũng là những món quà tặng được ưa chuộng nhân ngày 8.3.


Bạn có thể tìm mua những lọ nước hoa, mỹ phẩm chăm sóc da hay bộ đầm điệu đà để làm vui lòng họ.

5. Những món quà dành cho nàng đang yêu


Nếu bạn muốn tặng quà cho người yêu của mình, thì hãy dành cho họ sự âu yếm, quan tâm nhất trong dịp đặc biệt này. Ngoài ra có thể chọn mua áo đôi, cốc đôi, hoặc những chú gấu bông xinh xắn. Bên cạnh đó, bạn có thể đưa nàng đi dạo, đi ăn ở những lơi lãng mạn dành riêng cho các cặp đang yêu…


....

Viết cho chồng trước ngày Valentine

15:40 |
Lấy nhau gần 3 năm, có với nhau một cậu con trai 18 tháng, trải qua những lúc khó khăn tưởng chừng gục ngã, những lúc tưởng sự xa cách chẳng bao giờ có thể hàn gắn được, vậy mà chỉ những hành động nhỏ của chồng cũng làm em xúc động ghê gớm. 


Đó là 3 năm trước, khi anh đang làm việc ở một nơi cách xa Hà Nội tới nửa nghìn cây số, còn em là một cô sinh viên mới ra trường, chưa tìm được việc làm. Yêu anh, bố mẹ thường dặn dò em con trai nhiều người đểu lắm, là con gái phải biết giữ mình, phụ nữ chọn nhầm người để yêu thì khổ cả một đời. Vì vậy em yêu say đắm nhưng cũng luôn cảnh giác trong tình yêu. Đương nhiên chuyện hai người yêu nhau mấy năm trời, dù chưa đi tới hôn nhân nhưng việc gần gũi nhau chẳng có gì đáng để lên án khi mà xã hội đã cởi mở hơn trước rất nhiều.  Nhưng vào một ngày, em thấy trong người khang khác, và nói với anh trong tâm trạng hồi hộp, không biết anh sẽ phản ứng thế nào.  Vui mừng? Lo lắng? “Quất ngựa truy phong” hay ép em bỏ cái thai giống như những câu chuyện em thường đọc trên báo chí. Bởi em biết anh còn quá trẻ, còn rất nhiều dự định chưa thực hiện được. Nhưng những lời anh nói lại hoàn toàn bất ngờ: “Anh bỏ uống bia, bỏ chơi game thì sẽ đủ nuôi con thôi mà. Em yên tâm đi”. Em biết mình đã không chọn nhầm người để yêu.

Đó là năm ngoái, khi công việc làm ăn của anh không thuận lợi, tất cả số tiền tích cóp được của 2 vợ chồng trong nhiều năm bỗng chốc tan thành mây khói, đến sợi dây chuyền anh tặng em ngày cưới cũng phải mang bán để trả nợ. Khi ấy em đang mang bầu. Khi mọi chuyện xong xuôi, anh ôm em và khóc. Lần đầu tiên trong đời em thấy anh khóc, không phải bởi yếu đuối mà em biết anh khổ tâm vì một sai lầm trong kinh doanh của mình mà khiến em và con vất vả. Những giọt nước mắt của đàn ông quý giá lắm, và em thực sự cảm động bởi những giọt nước mắt ấy rơi vì tình yêu vô bờ bến của anh dành cho gia đình. Em nguyện cùng anh vượt qua tất cả những khó khăn, dù cuộc sống khắc nghiệt có thử thách chúng ta nhiều hơn thế nữa.

Đó là tháng trước, anh  bảo "Tối mai em sang nhà dì ăn cơm nhé" với cái điệu cười rất “gian”. Em biết “tối mai” mà anh nói là thứ 7, anh lại muốn đi chơi mấy ván điện tử. Với anh, ngoài tình yêu cho gia đình, công việc, thì thú vui duy nhất là game đế chế (AOE) anh đam mê từ hồi còn là sinh viên.  Mặc dù không thích (đương nhiên) nhưng nghĩ ngày chủ nhật bao giờ cũng dành cả ngày ở nhà với vợ hoặc đưa vợ con đi chơi, không cờ bạc rượu chè gái gú, chỉ có một ít tình yêu dành cho môn AOE cũng không sao. Vì ở đời có ai hoàn hảo được đâu, không chứng này thì tật khác, người hạnh phúc không phải là người có nhiều mà là người đòi hỏi ít. Tối thứ 7 hôm ấy, em trở về nhà chỉ có một mình, con trai 18 tháng mới được ông bà nội đón về quê chơi. Đây là lần đầu tiên từ khi có con, em lại mới thấy cô đơn tới chừng ấy, nhưng cũng tự nhủ mình ai cũng có không gian riêng nên không nhấc máy gọi cho anh. Thế mà mới 19h, khi em chưa kịp ăn xong bát mì tôm, chồng đã gọi điện bảo “Vợ ơi nấu cơm đi, anh đang về”. Thì ra anh sợ em buồn, ở một mình nghĩ ngợi linh tinh nên đã từ chối trận game ưa thích. Không nói ra những em cảm động ứa nước mắt.

Đó là tuần trước, em rất phiền não vì công ty làm ăn không tốt, chậm trả lương cho nhân viên. Đã 4 tháng nay em không làm ra đồng tiền nào, hàng ngày hai mẹ con tôi vẫn ăn, vẫn tiêu bằng lương của anh, đương nhiên một người đi làm cho 3 người thì cuộc sống cũng chẳng mấy dư dả, nhưng cố vun vén thì cũng không phải thiếu thốn. Em nhắn tin: "Nếu em ở nhà chăm con anh có nuôi được em không"? ,anh suy nghĩ một lát rồi bảo "Em yên tâm đi, anh nuôi được mà". Thực ra trước giờ vẫn là anh nuôi em và con và nuôi rất tốt đấy thôi. Nhưng thực sự câu nói đầy trách nhiệm đó khiến em vô cùng cảm động. 

Đó là ngày hôm qua, anh bất ngờ có lịch đi công tác xa 2 tuần. Buổi sáng em gấp đồ để anh mang hành lý tới công ty rồi hết ngày làm việc anh bắt xe đi luôn, khỏi mất thời gian trở về nhà. Vậy mà chiều anh nhắn tin cho em, “Vợ ơi cho anh ăn một bữa cơm ở nhà nữa nhé”, sau đó giải thích anh tìm được chuyến xe đêm chạy muộn hơn, anh muốn về nhà ăn cơm cùng em. “Cơm vợ nấu là ngon nhất”, đọc những dòng ấy tim em đập rộn ràng như cô gái 18 mới lần đầu biết yêu vậy. 

Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, nhiều người đã nói như vậy, nhưng với tôi điều đó lại khác hẳn.

Vâng, người ta bảo hôn nhân là nấm mồ của tình yêu và các bà mẹ trẻ luôn ước thời gian quay ngược trở lại ngày mình chưa bước vào cuộc sống vợ chồng, nhưng em thì thấy nếu hai người luôn tôn trọng và nghĩ về nhau thì hôn nhân là điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống. Phụ nữ sướng hay khổ không chỉ ở bản thân mình mà còn ở người đàn ông mà mình lựa chọn, sẽ cùng người ấy gắn bó suốt cả cuộc đời. Thế nhưng để giữ mãi được ngọn lửa tình yêu không phải là điều không thể phải không anh, chỉ cần chúng ta luôn nghĩ cho người còn lại và cư xử “phu thê cung kính như tân” thì hạnh phúc gia đình mới có thể vững bền. 

Tất nhiên em hiểu rõ bước vào hôn nhân người ta có hàng ngàn mối lo, hàng trăm thứ quan hệ mới với nhà chồng, họ hàng hai bên nội ngoại, con cái, công việc… Những giờ phút lãng mạn của tình yêu đôi lứa đôi khi được thay thế bằng những hờn giận cáu gắt khi con ốm đau quấy khóc, khi mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu không được xử lý khéo léo, áp lực công việc và tiền bạc, khi người này đã không còn mới mẻ hấp dẫn với người kia… Nhưng sau cùng, chúng ta đều nhận ra gia đình mới là điều quan trọng nhất mà chúng ta cần dựng xây vun đắp. Và em cảm thấy mình may mắn khi tìm được đúng một nửa của mình, một người đàn ông có ý chí, có trách nhiệm và giàu tình yêu thương. Em không dám nói trước điều gì cho tương lai, nhưng em tin dù mai sau trong cuộc sống có xảy ra biến cố gì, chỉ cần chúng ta nhớ tới những phút giây hạnh phúc, những điều tốt đẹp người kia mang đến cho cuộc sống của mình, chúng ta sẽ có thể vượt qua, phải không anh?
....

Khi Tết không còn là sum họp gia đình

17:12 |
Tết Việt Nam đúng chất là ngày của sự sum vầy bên gia đình, nhưng có những người đang phải đối mặt với việc mất đi cái Tết cố truyền. Người vì cơm áo gạo tiền mà mất Tết, người vì vô tâm mà lãng quên bản chất tốt đẹp của Tết. Vì lí do gì thì điều đó cũng vô cùng đáng tiếc và đáng buồn.

Tết Ất Mùi đang cận kề mà nhiều gia đình trong đó có gia đình chị Hoa (Hà Đông) thì sợ hãi thấp thỏm. Bởi chỉ còn 2 tuần nữa là Tết rồi mà trong nhà chị không còn đồng tiền dư dả nào. Chồng chị làm công ty nhà nước phải đến mùng 10 dương lịch mới có lương mà chị làm công nhân ở công ty sản xuất bánh kẹo này thì ông chủ nợ lương đã 3 tháng rồi chưa trả. Chị Hoa hi vọng đến Tết công ty sẽ trả lương và chồng chị cũng được thưởng một ít tiền Tết. Như thế chị mới dám về quê ăn tết. Chứ nếu không chắc chị sẽ ăn Tết ngoài Hà Nội này để tiết kiệm chi phí. 


ảnh minh họa_ Tết là sum họp gia đình

Nghĩ đến cảnh Tết đến là bỏ tiền ra mua sắm mà chị Hoa sợ hãi. Mọi năm khi công ty làm ăn thuận lợi, vợ chồng chị đều về biếu ông bà nội ngoại mỗi bên 1 triệu. Tiền tàu xe đi về đi ra cũng tốn kém. Sau đó bỏ ra một khoản để mua cây đào cho ông bà và tiền lì xì. Chồng chị vì làm nhà nước nên phải đi thăm các sếp cũng hết một khoản. Rồi các loại thực phẩm, bánh trái ngày tết, rượu bia… cũng không thể thiếu được. Năm nay làm ăn khó khăn, công ty chị Hoa không trả lương cho nhân viên, chỉ mình lương của chồng không đủ tiêu, vợ chồng chị bàn nhau ở ngoài nhà trọ ăn Tết, tranh thủ nghỉ ngơi và tiết kiệm tiền. Tuy nhiên, nghĩ đến cảnh đó mà chị ứa nước mắt. Chị mới đi lấy chồng được 2 năm, chưa có con vậy mà đã phải sống khổ vậy. Ngày Tết không được về với gia đình, nằm còng queo ở Hà Nội vắng hoe này không tủi thân sao được. Tuy nhiên chị không còn giải pháp khác. Chị chỉ mong có được sự đột biến trong việc làm ăn kinh doanh của công ty để chị có tiền lương và thưởng Tết để về sum họp với gia đình. Chắc bố mẹ cũng mong anh chị về lắm.

Không như chị Hoa,Tết đến, gia đình chị Hà (Hai Bà Trưng) lại lo theo một kiểu khác. Chả là con trai chị Hà vừa đi du học tự túc được một thời gian, dự định đến Tết là cháu được về ăn Tết với gia đình. Tuy nhiên cháu lại vừa thông báo là không nghỉ được vì cháu thích ở lại để tham gia một lễ hội trong nước. Cháu gửi trước về một túi quà to để bố mẹ vui, rồi sau đó xin bố mẹ trợ cấp cho một khoản tiền không nhỏ để chi phí cho lễ hội bên đó. Gia đình chị khá giả nên tiền không phải là vấn đề nhưng nỗi lo của chị là sợ cháu đánh mất bản sắc văn hóa của truyền thống Việt Nam khi nhanh chóng quên mất ngày Tết ở quê nhà là ngày sum họp gia đình để tham gia vào một lễ hội mang đậm nét phương Tây như thế. Món quà cháu gửi liệu có phải là món quà tinh thần hay chỉ là món quà mang tính vật chất mà thôi.

Tết Việt Nam đúng chất là ngày của sự xum vầy bên gia đình, nhưng gia đình chị Hoa và chị Hà đang phải đối mặt với việc mất đi cái Tết cổ truyền. Người vì cơm áo gạo tiền mà mất Tết, người vì vô tâm mà lãng quên bản chất tốt đẹp của Tết. Dù là với lí do gì, thì điều đó cũng vô cùng đáng tiếc và đáng buồn. Để Tết thực sự là nụ cười hạnh phúc thì mỗi người chúng ta nên có cái nhìn khác đi về quà Tết, đồng thời cần lạc quan hơn và tạm gác những nỗi lo qua một bên thì Tết mới thảnh thơi, hạnh phúc được. Một con người văn minh trong thế giới hiện đại muốn tồn tại được trong xã hội phương Tây thì vừa phải hòa mình được vào với phong tục tập quán của họ vừa giữ được bản sắc văn hóa Việt Nam mà thể hiện qua nét sinh hoạt ngày Tết. Như vậy con người mới phát huy và phát triển toàn diện được.
....

Làm gì khi bị sếp “gạ tình”?

17:17 |
Đương nhiên, nếu sếp chưa có vợ và nhân viên chưa có chồng thì hai bên hoàn toàn có quyền và cơ hội tìm hiểu nhau. Nhưng nếu một bên đã có “ý trung nhân” hay gia đình, đừng dại gì vướng vào những mối quan hệ như thế, bởi sau tất cả bạn sẽ mất nhiều hơn được. Nhất là với những cô gái, phải làm gì khi bị sếp nam “gạ tình”, dù sếp đã có gia đình, dù tình cảm của sếp chẳng qua chỉ là muốn lợi dụng lần nhau, một bên có tiền, một bên có tình? 


1.   Coi như không biết gì


Nếu bạn là một nhân viên xuất sắc, hoặc bạn xinh đẹp, được nhiều người yêu mến và ngưỡng mộ thì việc sếp là một trong những người đó cũng là điều dễ hiểu. Có thể chính năng lực, cách cư xử hay phong cách làm việc của bạn đã "thu hút” sếp. Vì vậy, mặc dù cảm nhận điều gì đó khác biệt nhưng nếu sếp chưa thể hiện gì quá đáng thì bạn cứ mặc nhiên coi như không biết gì, vì biết đâu chính bạn đang ngộ nhận đó là tình cảm khác thường nhưng thực chất đó chỉ là sự khâm phục hay ngưỡng mộ mà thôi. Đừng cố biến “gió thành mưa”, làm cho mọi việc trở nên phức tạp hơn. Bạn nên nhớ, được sếp quý tốt hơn bị sếp ghét nhiều. Hãy trân trọng tình cảm sếp dành cho bạn. 

Nhưng nếu những hành động của sếp vượt quá giới hạn cho phép của bạn thì phải xem xét lại. Điều quan trọng là bạn phải luôn cố giữ được tình cảm đồng nghiệp, đừng chỉ vì được sếp quan tâm mà coi thường hay lảng tránh sếp. 

2.  Bình tĩnh và kiên quyết


Nếu đã xác định được tình cảm của sếp dành cho bạn không bình thường, trong khi bạn hoặc sếp đã có gia đình thì tốt nhất là nên bình tĩnh giải quyết, không nên làm ầm ĩ. Đương nhiên, bạn không thể để mọi việc "đến đâu thì đến” mà phải bày tỏ thái độ của mình trước sếp, không để sếp “nuôi” ảo vọng với bạn. Nếu sếp có những hành vi khiếm nhã thì bạn cần có hành động và thái độ kiên quyết để chứng tỏ bạn không phải là người dễ dãi. Bạn nên dùng thái độ mềm mỏng nhưng dứt khoát để “đối đầu” với sếp... 

3.  Điều chỉnh hành vi của bản thân 


Có bao giờ bạn nghĩ chính những hành động, lời nói của mình đôi khi là nguyên nhân khiến sếp lầm tưởng bạn đang “bật đèn xanh” cho sếp để tiến tới một mối quan hệ ngoài luồng nơi công sở hay không? Vậy thì chính bạn cũng phải tự điều chỉnh lại hành vi cũng như thái độ khi đối diện hay làm việc với sếp, tránh gây thêm những hiểu nhầm không đáng có. Trước mặt sếp, bạn nên tỏ thái độ lễ phép, không nên cười đùa, cợt nhả hay có những hành vi khêu gợi. Luôn luôn tạo khoảng cách giữa bạn và sếp để sếp thấy rằng bạn không muốn thân thiết với sếp. Khi nói chuyện với sếp, bạn nên tránh các đề tài ngoài chuyện công việc, không nên nói đến sở thích, ưu điểm hay nhược điểm của nhau bởi vì những chủ đề đó dễ làm sếp hiểu nhầm rằng bạn đang cố gắng tìm hiểu nhiều hơn về sếp. 

Cũng nên tránh rơi vào hoàn cảnh chỉ có bạn và sếp ở trong một phòng, nếu bất đắc dĩ rơi vào hoàn cảnh đó thì bạn cần tỏ ra “quang minh chính đại” khi làm bất cứ việc gì, không úp mở gây hiểu nhầm cho sếp. 


4.  Tìm cơ hội để bày tỏ thái độ của mình 


Trong nhiều trường hợp, nếu sếp hành động quá đáng kéo dài và bạn không thể phản kháng được thì đành nghỉ việc. Nhưng nếu công ty này là môi trường làm việc mà bạn yêu thích, cũng như những đãi ngộ hợp lý, thì khoan hãy nghỉ việc vì xin được một công việc tốt thực không dễ dàng gì. Bạn nên bày tỏ quan điểm của mình trước sếp, đương nhiên là cần dùng những lời lẽ hoà nhã và lịch sự. Ví dụ khi tan ca sếp có nhã ý đưa bạn về, bạn nên nói: “Cám ơn anh/ông, chồng tôi đã hẹn đến đón tôi rồi. Tôi không muốn để chồng tôi đi về một mình”. Nếu sếp quan tâm hỏi về gia đình bạn thì bạn hoàn toàn có thể nói với sếp về chồng con mình và nhấn mạnh họ quan trọng đối với bạn biết chừng nào. Hoặc nếu sếp mời bạn đi ăn cơm, bạn có thể nói rằng: “Tôi nghĩ nếu sếp mời thêm vài nhân viên nữa đi ăn cùng thì thoải mái hơn, dẫu sao cũng chỉ là thêm bát thêm đũa nhưng lại vui vẻ hơn rất nhiều”. Tóm lại, khi sếp có tình ý với bạn hay có những đề nghị gì khác ngoài công việc, bạn nên dùng thái độ mềm mỏng nhưng dứt khoát để “đối đầu” với sếp. 

5.  Tạo thế chủ động 


Tất cả những phương án trên đều dành cho tình huống bạn ở thế bị động. Với những bạn nữ thông minh và khéo léo, có khả năng ứng biến cao thì hãy chủ động nắm bắt tình thế, đó là cách khôn ngoan thoát khỏi “bẫy tình” của sếp chốn công sở. Có câu chuyện như sau: Ông sếp nọ có tình ý với cô thư ký của mình. Nhân ngày 8-3, ông ta tặng cô thư ký một món quà rất có giá trị kèm theo một bức thư bày tỏ tình cảm. Rồi đến ngày 1-6, cô thư ký đó cùng chồng đến nhà sếp. Khi mở cửa đón khách, ông sếp không hiểu cô này có âm mưu gì. Nhưng cô thư ký cư xử rất hoà nhã, trình bày nguyên nhân đến nhà sếp chơi là để tặng quà cho con gái sếp nhân dịp tết thiếu nhi. Cô còn nói thêm, ở cơ quan sếp hay quan tâm đến mọi người và thường ca ngợi vợ cùng con gái trước mặt nhân viên, nay được gặp mặt thì quả là vinh dự cho cô. Đồng thời, cô tặng lại vợ sếp món quà mà trước đây sếp tặng (đương nhiên chỉ cô và sếp biết mà thôi) và không quên nói là nếu được làm bạn của vợ chồng sếp thì thật vinh dự. Từ đó, vợ sếp quý cô như chị em trong gia đình, vị sếp kia cũng không có thái độ đặc biệt nào khác với cô nữa. Ông tôn trọng và ngưỡng mộ cô hơn. Cũng từ đấy, tình cảm hai người dành cho nhau đơn thuần chỉ là tình đồng nghiệp và bạn bè. Bạn thấy đấy, từ thế bị động cô thư ký đã tạo ra thế chủ động nhờ trí thông minh và cách cư xử khéo léo.
....

Đông này, đừng để em bận lòng vì anh thêm nữa

14:58 |
Anh này…


Đông đã về trên từng nhánh cây, kẽ lá. Mỗi sáng, chuông đồng hồ báo thức kêu, em lại cố nằm nán thêm chút nữa, không muốn rời xa cái chăn ấm áp. Mùa đông này là là mùa đông thứ 3 mình bên nhau rồi nhỉ. 2 năm, khoảng thời gian không quá ngắn nhưng cũng chưa phải là dài. Mới 2 năm thôi, vậy mà biết bao lần nước mắt em đã rơi đẫm gối. Tại anh vô tâm, vô tình hay do em quá nhạy cảm nên tự làm khổ mình. 

Em gọi những ngày mùa đông xa thương nhớ của mình là những ngày kỷ niệm. Bởi nhìn vào đâu đó những góc vắng em qua cũng ngập tràn kỷ niệm. Ngày nào anh cũng hiện diện ở đây mà sao em thấy quá chừng xa vắng.  Những ngày cũ kỹ này em không biết gói ghém ở đâu cho hết nỗi nhớ của mình. 

Em nhớ mùa đông đầu tiên, mùa lễ hội, mùa Giáng sinh và em thì ngập tràn hạnh phúc vì đã tìm thấy một bàn tay ấm nóng để nắm bàn tay em đi qua suốt mùa đông lạnh giá. Đó là bàn tay anh.   

Em nhớ mùa đông thứ hai, chúng ta lồng vào ngón tay áp út của nhau 1 chiếc nhẫn  người ta vẫn hay gọi đó là vật đính ước, một sự ràng buộc. Còn em chỉ cần sự ràng buộc nhau bằng con tim chứ chẳng phải một tờ đăng ký kết hôn đâu anh. 

Những ngày sau đám cưới, công việc – cuộc sống đã kéo anh dần xa em từ lúc nào. Tại sao mới chỉ 1 năm anh đã thay đổi nhanh như vậy.  Nhưng anh này… Em biết lý do của điều đó. Tất cả mọi phụ nữ đều có một nỗi sợ mơ hồ nào đấy về người cũ của chồng mình, mà với cuộc hôn nhân của chúng ta, nỗi lo sợ đó đang hiện diện ngày một rõ rệt hơn.

Ghen tuông như con dao hai lưỡi sắc ngọt trong tình yêu, nó có thể làm tình yêu bùng cháy nhưng cũng có thể quay ngược lại đâm nát trái tim người cầm dao. Em 25 tuổi, tuổi trẻ còn chưa vụt qua tay, chưa bao giờ đặt mình vào tình huống phải ghen tuông vì một người đàn ông – là chồng mình.  Thế mà không phải ghen với những người đang đứng trước mặt mình, em còn tự  lao vào vòng bế tắc khi tự làm khó mình với những ký ức đã xưa.

Em không muốn chì chiết hay chúng mình mỏi mệt vì nhau. Em lại càng không muốn vì những chuyện này mà tình yêu – hôn nhân có lỗ hổng. Thế nhưng sao tim em tan nát đến thế khi biết anh luôn âm thầm theo dõi facebook của người cũ. Những bức ảnh ngày xưa anh không xóa và thường lén mở ra xem. Những lần nhắc về ngày đó trước em đôi mắt anh rạng ngời. Thi thoảng đi trên đường thấy thấp thoáng bóng quen anh vẫn ngoái lại, dù là trong vô thức. Những mẩu kỷ niệm con con anh vẫn còn nhớ rõ…

Em biết... Rằng việc ghen với người yêu cũ của anh là một điều ngu xuẩn. Em biết… càng bận tâm thì em càng mệt mỏi. Tình cũ không rủ cũng tới – thế mà chẳng biết trời xui đất khiến thế nào người cũ lại trở thành đồng nghiệp của anh. Dù  anh giải thích trăm ngàn lời, dù biết người ấy chẳng còn tình cảm với anh, nhưng sao tim em vẫn trăm ngàn mối lo… Tình cảm của mình dần xa cách, cuộc hôn nhân này đang có một vết rạn lớn, bởi anh giải thích, em gạt đi rồi mình cãi cọ. Anh im lặng, thì em lại nghi ngờ. Thật lòng, em lại chỉ mong những ghen tuông của em là vô nghĩa, anh vẫn luôn ở đấy, toàn vẹn với riêng em… Em có quá mâu thuẫn với chính bản thân mình?

Công bằng mà nói, lúc anh môi kề môi với cô gái khác chúng mình vẫn chẳng biết nhau là ai. Em khi ấy, cũng đang tay trong tay với một người sau này thành xa lạ. 

Nhưng em ích kỷ, em nhận, rằng em ích kỷ! Em vô lý, em nhận, em quá vô lý khi trong lòng chỉ muốn anh quên hết cô gái kia. Nhưng em chẳng thể làm khác được khi nhận ra con tim anh vẫn luôn nhung nhớ người cũ, chỉ chờ cơ hội bùng lên.

Anh này…

Đã có những ngày mùa đông, em không thiết tha tình yêu hay gia đình gì nữa. Em đã từng tự hỏi, những mùa đông không anh sẽ trôi qua như thế nào? Nhưng rồi bàn tay ấm nóng của anh những ngày đông xưa cũ, những con đường mùa đông chúng mình cùng đi qua, những bài ca mùa đông em đã hát, những câu chuyện cười anh kể… Em cũng nhớ rất rõ khoảnh khắc em ngượng ngùng cúi mặt quay đi, còn anh nhìn em với đôi mắt màu nâu ấm. Tất cả những khoảnh khắc đó lại ùa lấy, lại chiến thắng. Nó cứ bắt em sống hoài, sống mãi trong quá khứ ngọt ngào mà chẳng thể nào thoát được.


Em gọi những ngày mùa đông xa thương nhớ của mình là những ngày cũ kỹ. Bởi nhìn vào đâu đó những góc vắng em qua cũng ngập tràn kỷ niệm. Bởi nghe ai đó thoáng qua câu ca mà các đôi tình nhân hay hát cũng tràn lối thương yêu-đã-cũ. Dù ngày ngày chúng ta ở bên nhau, nằm cùng giường, ăn cùng mâm, mà sao nhìn vào mắt anh em lại thấy xa vắng đến thế.  Có những ngày, em nhận ra rằng mình chẳng còn gì cả. Tuổi trẻ đang già đi, niềm tin yêu đang cạn và anh thì không còn thiết tha ở cạnh bên em. 

Nếu đàn ông muốn một ngôi nhà ấm áp và gọn gàng, thì xin đừng nghĩ lấy vợ về là là để trả công cho những năm tháng yêu thương đã đủ, rồi bỏ mặc người vợ của mình loay hoay giữa dòng đời với trăm ngàn thứ phải đổ vào đầu phải không anh. Anh nói anh muốn giữ gìn gia đình, muốn nắm giữ hạnh phúc hiện tại… Vậy sao anh không muốn đi bên cạnh em, giới thiệu em với đồng nghiệp hay bạn bè. Em là người sẽ đi cùng anh đến cuối cuộc đời cơ mà? Tại sao em là vợ - mà luôn phải âm thầm đi bên anh, tại sao chúng ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận, mà anh lại bỗng chốc biến nó thành một “mối quan hệ không rõ ràng” như vậy?

Em nhớ mình đã đọc ở đâu đó mẩu chuyện ngắn “Nắm tay và làm tình”: “Những gì còn lại ngọt ngào trong trái tim người con gái, không hẳn là lúc làm tình, mà thường là lúc bạn trai nắm tay thật chặt, thật sát, khi dọc đường, khi trên xe, hoặc cái nắm tay ngay cả lúc đã ở trên giường. Như thể qua lòng tay ấm truyền cho mình cảm giác, anh ấy yêu chân thành”. Thế nhưng, tình yêu của chúng ta, khi đã trở thành vợ chồng, anh lại quên mất việc nắm tay em giữa đám đông. Em hờn dỗi, khóc lóc thì anh nhắn mặt: “Do em cả nghĩ, em trẻ con, em “tiểu thuyết hóa” tình yêu quá mà thôi”.

Anh à, em vẫn nghĩ, người vợ đẹp vì họ có chồng yêu. Anh muốn vợ mình đẹp thì hãy cứ yêu thương em thật nhiều, nhưng làm sao em có thể xinh đẹp và hạnh phúc khi phải mang trong mình mối lo sợ về tình cảm anh dành cho người cũ? Em cũng không muốn rời xa anh, em cũng muốn giữ gìn cuộc hôn nhân này. Thế nên, anh tự biết phải làm gì để mang lại hơi ấm cho em trong mùa đông này, và đừng để em bận lòng thêm nữa nhé…
....

Hôn nhân rạn nứt vì vợ làm cùng công ty

15:51 |
Tôi năm nay 35 tuổi, là trưởng phòng kỹ thuật tại một công ty xây dựng, mới lấy vợ được 2 năm. Vì nhiều lý do nên tôi lập gia đình muộn, vợ là đồng nghiệp cùng công ty, năm nay mới 26 tuổi. Tuy cưới nhau đã được 2 năm nhưng vợ chồng tôi vẫn chưa có con mặc dù không dùng biện pháp pháp tránh thai nào. Áp lực con cái, cộng với việc làm cùng một công ty dường như là hai nguyên nhân chính khiến cuộc sống hôn nhân của tôi tuy chưa lâu nhưng đã rạn nứt rất nhiều.


Vợ tôi còn trẻ, tính tình nhí nhảnh trẻ con. Khi mới cưới vợ bảo “hai vợ chồng đi làm một xe cho tình cảm”. Đến một hôm khi đang đi trên đường, hai vợ chồng tranh cãi về vấn đề mẹ chồng – nàng dâu, tôi muốn vợ nhường nhịn mẹ mình một chút, vì bà đã già, cả đời vất vả nuôi con, đến bây giờ khó tính khó nết là chuyện bình thường của người già, nhưng vợ lu loa rằng tôi bênh mẹ chằm chặp, không coi cô ấy ra gì. Thế là cô ấy bắt dừng để cô ấy xuống xe, tôi nài nỉ thế nào cũng không được. Tôi đành bảo cô ấy lấy xe đi, còn tôi bắt xe ôm. Không ngờ cô ấy sẵn sàng tăng ga, nhả khói phù phù vào mặt chồng, mặc kệ tôi đứng “bơ vơ”.  

Trước khi cưới, vợ tôi tính tình dễ chịu, hiểu biết. Thời gian đầu sau hôn nhân cô ấy cũng luôn nói hai vợ chồng cần có khoảng không gian riêng. Nhưng vì mãi mà chưa có con, gia đình chồng tạo áp lực, cô ấy sợ tôi bồ bịch gì, lại nghe các chị đồng nghiệp thêm mắm thêm múi nên “quản” chồng chặt. Nửa năm nay, cô ấy đòi giữ thẻ lương của tôi, trước kia làm được bao nhiêu tôi cũng mang về đưa hết cho vợ nhưng hình như cô ấy không tin, nhất định đòi giữ thẻ ATM và lĩnh hộ. Ngay cả những khoản thưởng to – nhỏ của công ty tôi cũng chẳng biết mặt mũi nó thế nào. Tôi thì chẳng nghĩ gì vì sau đó vợ vẫn đưa đủ tiền tiêu, nhưng cũng có nhiều lần anh em đồng nghiệp thiếu hỏi vay không có, hoặc tiếp khách đột xuất tôi lại phải đi vay tạm chứ không có sẵn tiền trong người. 

Thêm nữa, công việc của tôi cần giao du nhiều với các nhà thầu nhưng vợ  cứ nằng nặc đòi theo chồng đi nhậu. Tôi mà không đồng ý thì cô ấy lại giận dỗi, cãi cọ thậm chí là nghi ngờ chồng. Mệt mỏi vì thanh minh, tôi đành mặc kệ. Những thói quen ngày trước như hết giờ làm đi uống cốc bia cùng đồng nghiệp tôi cũng bỏ vì vợ lúc nào cũng kè kè bên cạnh, không thì lại ca bài ca: “Có gia đình rồi, phải tiết kiệm chi tiêu, không như hồi thanh niên độc thân. Mà làm cùng công ty, em về thì anh cũng phải về, đàn đúm bạn bè lại sinh ra nhiều tật xấu”.

Làm việc cùng đã mấy năm nay, các mối quan hệ  đồng nghiệp trong công ty của tôi đương nhiên vợ đều biết. Tôi cũng biết tính vợ và thương vợ hay cả nghĩ nên cũng giữ ý tứ, chưa bao giờ làm gì quá đáng. Phòng kỹ thuật của tôi toàn con trai, vợ vì thế cũng không có lý do ghen tuông được. Nhưng 1 tháng trở lại đây, công ty có tuyển 1 kỹ sư là nữ, cũng tầm tuổi vợ tôi, chưa lập gia đình.  Ngay từ khi cô kỹ sư mới vào vợ tôi đã để ý và cảnh cáo dù lúc ấy tôi còn chưa hề nghe tên, biết mặt.

Cô nhân viên mới vui tính và hay tếu táo với mấy anh chàng cùng phòng. Cánh con trai trong phòng kể cả có gia đình hay chưa cũng hay bông đùa, một phần vì trong phòng cả chục thằng đàn ông có mỗi một cô con gái, mọi sự quan tâm đều dồn về cô ấy. Có hôm một anh bông đùa: “Phòng này ngoại trừ anh Cường có vợ rồi, bọn anh toàn trai tân mà sao em không chấm được anh nào à?”.  Cô ấy lại hồn nhiên đáp lại: "Đánh đồn có địch chứ đánh đồn không địch buồn lắm. Nếu thích em chỉ tán anh Cường thôi". Cả phòng thích thú phá lên cười, tôi cũng cười, không ngờ chỉ vì câu đùa đó mà mọi thứ lại trở nên rắc rối.

Ngay hôm ấy, tan giờ làm vợ tôi không nói không rằng lấy xe về trước. Tôi bắt xe ôm về đến nhà thì đã thấy cô ấy thu dọn hành lý, bảo sẽ về nhà ngoại, trong khi cả bố mẹ tôi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thấy tôi về, cô ấy khóc lóc kể với bố mẹ tôi chuyện hôm nay ở công ty tôi đã buông lời tán tỉnh cô nhân viên mới như thế nào, “Ở trong công ty anh ấy còn dám làm như thế thì không biết ở ngoài còn xảy ra chuyện gì nữa”.  Tôi giải thích thì cô ấy giận dỗi “Anh phải liếc mắt đưa tình hay làm gì thì người ta mới mạnh mồm mà nói như thế chứ. Anh đứng đắn ngay thẳng thì con điên nào mới dám?". Rồi cô ấy gây áp lực bắt tôi trình đơn với sếp cho cô nhân viên mới nghỉ việc hoặc chuyển công tác sang phòng ban khác. Tất nhiên, dù vợ có giận dỗi thế nào tôi cũng không thể nghe theo mà làm cái việc vô lý thế được. Tôi giải thích năn nỉ ỉ ôi mấy ngày sau cô ấy cũng nguôi.

Nhưng thói đời, càng biết là vợ chồng, càng biết vợ hay ghen người ta càng bông đùa nhiều. Chuyện ấy không hiểu sao lại đến tai mấy cậu nhân viên phòng tôi (chắc cũng do vợ tôi kể ra) khiến các cậu ấy tìm cách trêu chọc. Ngay cả cô nhân viên mới cũng không vừa. Hôm đó công ty liên hoan hát karaoke, khi đã làm vài cốc bia, cô ấy nhất định đòi song ca với tôi bài “Lời của gió” khiến vợ tôi tái mặt. Tôi biết gia đình lại sắp nổi giông bão nhưng tôi thực sự chán ngán và mệt mỏi quá rồi.  

Có lẽ nếu vợ chồng tôi không làm cùng công ty thì sẽ không có nhiều chuyện rắc rối như thế này. Tôi biết, người vợ nào cũng muốn chồng “luôn trong tầm mắt”. Vợ chồng làm chung thì càng có cơ hội để thắt chặt quản lý. Thế nhưng ai cũng cần có những khoảng trời riêng, tình trạng này cứ tiếp diễn thì cuộc hôn nhân của chúng tôi cũng sẽ tan vỡ mất thôi. Dù đã cố gắng tránh mọi va chạm nhưng bất cứ chuyện gì vợ tôi cũng suy diễn và nghi ngờ được khiên cuộc sống vợ chồng căng thẳng mệt mỏi. Chả nhẽ tôi đành bỏ công việc đang thuận lợi ở công ty này để đi tìm việc ở một môi trường mới (vợ tôi chắc chắn không đồng ý chuyển đi công ty khác rồi). Xin cho tôi lời khuyên.
....

Tình em chưa đủ nặng để giữ anh ở lại?

17:01 |
Choàng tỉnh dậy, đầu choáng váng, nặng như búa bổ, lết ra khỏi chiếc gường tôi cố bò đi tìm cốc nước chanh, hôm qua đã uống quá nhiều….

Chưa dứt dòng suy nghĩ, chưa kịp tìm pha xong cốc nước chanh thì điện thoại réo lên. Tiếng  Sếp từ đầu dây bên kia : 

-  Em dậy chưa? Hôm qua uống nhiều vậy, có sao không? Hôm nay em nghỉ buổi sáng đi, chiều đến làm nhé! 

Giọng khô khốc sau trận rượu hôm qua tôi lơ mơ đáp :

- Vâng, em cảm ơn anh!

Vậy là được nghỉ để thảnh thơi cái đầu một buổi sáng, mở toang cửa sổ, nắng chói chang. Hít hà một hồi lâu tôi mới quay vào tận hưởng cốc nước chanh của mình. Chà. Vị man mát, tỉnh cả cơn say.

Không biết bao nhiêu năm mới được một bữa say như vậy, miên man suy nghĩ, tôi lại trĩu buồn.  Buồn khi nghĩ đến anh. Anh đã ra đi mãi khỏi vòng tay tôi từ hôm qua ấy. Bao nhiêu năm gắn bó cùng nhau chia sẽ những chua chát đắng ngọt của cuộc sống. Vậy mà…anh đã rời xa tôi…


Người ta thường nói tình yêu công sở thì chẳng có gì là bền chặt, và chính tôi – một cô gái xa quê lập nghiệp nơi đất khách quê người cũng chẳng mấy hứng thú và cũng chẳng nghĩ nhiều về vấn đề ấy, tôi như con chim khát khao bầu trời tự do và chưa bao giờ nghĩ mình sẽ sớm rơi vào lưới tình với một người đàn ông cho đến khi gặp anh – một người đồng nghiệp. Sau một lần cả công ty tổ chức teambuiding tại Ninh Bình, trái tim tôi bắt đầu loạn nhịp từ đó. Tôi biết yêu.

Anh không phải một người đàn ông quá lực lưỡng nhưng có một bờ vai đủ che chắn và làm tôi ấm áp, không quá hào nhoáng nhưng tôi vẫn tự hào khi sánh bước cùng anh. Một người anh , một người bạn, một người đồng nghiệp với đủ đầy tư cách. Anh hài hước, anh dí dỏm, anh làm tôi cười cả ngày như ngày nào cũng là những ngày hạnh phúc vui vẻ. Ở công ty chúng tôi ríu rít như đôi chim non. Cả ngày, lúc nào cũng kè kè bên nhau như hình với bóng. Nhiều khi bị Sếp trên mắng cho cả hai. Tôi hạnh phúc!

Cứ thỏa thích bơi lội trong màu hồng hạnh phúc mà tôi đã  để tâm cho lắm rằng  mọi người nói với tôi rằng bố mẹ anh là người gốc Hà Nội. Họ gia trưởng, họ độc đoán, họ muốn con trai độc nhất của họ phải lấy một cô gái con nhà gia giáo đất Hà Thành, một cô gái đầy đủ công dung ngôn hạnh nữ công gia chánh, mà một đứa bướng bỉnh như tôi làm sao hội tụ đủ và hơn nữa anh lại rất yêu thương  và nghe lời bố mẹ mình. Tôi vô tâm.

Chúng tôi cứ như thế cho đến một ngày,…

….Cho đến một ngày anh hẹn tôi với một lời trịnh thượng tại một nhà hàng sang trọng bậc nhất nơi đây. Tôi vui lắm! Tôi đã nghĩ rằng anh sẽ cầu hôn tôi, tôi ríu rít với đám bạn thân, sung sính ra đường cố để tìm và sắm cho mình một bộ đồ đẹp nhất, lộng lẫy nhất. Tôi dắt nhỏ bạn đi khắp phố phường mà mãi không chọn được một bộ đồ ăn ý, sau vì thương nhỏ bạn đã mỏi nhừ vì tôi, tôi đành tặc lưỡi chọn tạm một bộ tuy rằng là chưa mấy hài lòng. Tôi phấn khích.

Tối đến tôi và anh chia tay tại công sở , tôi về nhà trước anh, tôi tắm rửa thơm tho sạch sẽ , tôi trang điểm – điều mà một cô bé được cho là có chút hoang dại như tôi chưa bao giờ làm, mặc và chăm chút bộ đồ mới mua tôi rực rỡ hẳn lên. Còn tranh thủ thời gian chụp lại ảnh và gửi cho nhỏ bạn thân hỏi nó xem đã được chưa, thấy nhỏ bạn ok  lúc đó tôi mới tự tin bước ra đường.

Bon bon trên chiếc xe máy (hôm nay anh không đón tôi vì anh nói còn bận chuẩn bị vài thứ, khấp khởi tò mò vì chắc đó là vì mình). Tôi thấy việc lưu thông trên đường chưa bao giờ dễ dàng hơn thế, việc mà luôn làm người khác ức chế vào giờ tan tầm. Những ánh đèn lung linh huyền ảo như nhấp nháy cả trong lồng ngực tôi, có niềm vui gì đó khôn tả xiết. Tôi yêu đời.

Đến nơi hẹn tôi đã ngồi chờ anh một chút , có lẽ vì anh bận chuẩn bị cho tôi 1 buổi tối hoàn hảo. Anh đến, trên tay anh có một bó hoa rực rỡ - tất nhiên rồi. Anh chào hỏi ngượng ngùng - hơi lạ so với mọi khi, tôi nghĩ chắc do anh ngại, và bối rối trước việc lớn sắp làm. Tôi mong chờ

Chúng tôi ăn tối xong, họ mang cho chúng tôi 2 ly cafe, hẳn rồi vì đó là thói quen của chúng tôi. Sau khi nhấp vài giọt , anh bắt đầu nói – lời nói mà tôi đã háo hức mong đợi cả buổi tối:

- Mình chia tay nhau em nhé, anh xin lỗi em, anh không thể mang lại cho em cuộc sống hạnh phúc, anh không thể cãi lời cha mẹ, chúng ta không thể đến với nhau, anh sẽ đi Mỹ …

Tim tôi chết lặng, mắt tôi nhòa đi, đôi môi run run cố gắng gặn hỏi những lí do, nhưng tất cả càng làm tim tôi vụn vỡ.  Tôi không nhớ đc đã nói những gì, tất cả những gì chúng tôi đã chia sẻ gắn bó suốt thời gian qua đã vút bay theo từng câu nói, tình cảm của chúng tôi không đáng là gì so với 1 lời nói của cha mẹ anh. Tôi đau

Tôi lao ra khỏi nhà hàng như  một con điên và khóc nức nở mặc cho anh cố sức đuổi theo,  biết tôi đã gọi cho nhỏ bạn thân lúc nào, và đã lao vào quán rượu lúc nào. Tôi uống, cố sức uống , uống cho để quên đi, để khi tỉnh dậy tất cả những nỗi đau này chỉ là 1 giấc mơ….

Mắt lại ướt, tôi lau vội vàng, lao vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, thay đồ xong tôi alo nhỏ bạn : 

- Mày ơi, café với tao nhé, hôm nay tao được nghỉ buổi sáng!

Tôi lao ra đường, dòng người tấp nập, ánh nắng vẫn chói chang !
....

Bị dọa đuổi việc vì… không biết uống rượu

16:20 |
Có ai gặp phải tình huống ngược đời như tôi không, chỉ vì không biết uống rượu mà tôi bị nhà tuyển dụng từ chối thẳng thừng, thậm chí bị quát là “bất lịch sự” và suýt bị cho nghỉ việc. 

Trước đến nay đọc trên báo chí tôi mới chỉ thấy người ta đề cập đến nỗi khổ của những bà vợ, ông bố bà mẹ… có chồng, con nát rượu chứ chưa thấy ai đề cập đến nỗi khổ của những thằng con trai không biết uống rượu như tôi. Tôi sinh năm 1990, cao 1m80, nặng 75kg, hoàn toàn khỏe mạnh và không có vấn đề về giới tính. Chỉ có điều tôi không uống được rượu, hay nói cách khác là “dị ứng” với bia rượu. Cứ mỗi lần ngửi thấy mùi rượu là tôi cảm thấy khó chịu trong người, nếu lỡ không may uống một hớp thì cả tuần sau đó người tôi sẽ nổi mẩn đỏ và ngứa điên lên. Một thằng con trai không bia rượu lẽ ra phải “ghi điểm”, nhưng thú thuật chính điều này đã làm tôi đánh mất rất nhiều cơ hội, kể cả trong tình cảm và trong sự nghiệp. Về vấn đề tình cảm, 24 tuổi tôi vẫn chưa có bạn gái, và không biết tình cảnh FA này sẽ kéo dài đến bao giờ. Nhưng điều làm tôi đau đầu nhất chính là công việc không suôn sẻ.


Tôi học ngành Marketting của trường ĐH Kinh tế, đặc thù của ngành này là phải giao tiếp nhiều. Đến khi ra trường, apply hồ sơ xin việc vào những công ty lớn, nhà tuyển dụng rất ấn tượng với hồ sơ của tôi. Thế nhưng khi đi phỏng vấn tôi mới biết, hầu hết các công ty tuyển các vị trí như bán hàng, tiếp thị, PR có một yêu cầu bất thành văn là biết uống chút chút bia, rượu để có thể giao lưu với khách những lúc cần. Tất nhiên chi tiết này không đời nào họ công khai trên các thông tin tuyển dụng.

Công ty đầu tiên tôi đến phỏng vấn là một công ty lớn trong lĩnh vực phần mềm, sau khi tôi đã vượt qua tất cả những câu hỏi về chuyên môn, nhà tuyển dụng hỏi: “Em có hay đi karaoke với bạn bè không? Em có biết uống bia không? Nếu cần phải đi ăn uống với khách hàng để bàn về chuyện hợp đồng, em có thể… cụng ly với họ?”…  Lúc ấy tôi trả lời thành thật là tôi bị dị ứng với bia rượu, ngay lập tức tôi bị cho out. Mặc dù hồ sơ, năng lực của tôi được đánh giá khá cao. Sau này tôi cũng hiểu được vì sao họ lại có yêu cầu lạ đời như vậy. Điều này cũng dễ dàng lý giải, ở những vị trí như bán hàng, kinh doanh, tiếp thị thường xuyên phải đi gặp khách hàng để thương thuyết hợp đồng,  và cái gọi là “biết uống rượu, bia” chính là một công cụ hữu hiệu để bạn có thể tiếp cận khách hàng dễ hơn, thân tình hơn, giúp công việc thêm thuận lợi.  

Sau lần ấy, tôi không apply hồ sơ vào những vị trí nhân viên kinh doanh hay PR nữa. May mắn là có người quen xin cho tôi vào làm ở phòng Kinh tế của một công ty xây dựng với mức lương khá cao. Thế nhưng tôi phải chấp nhận đi theo công trình xây dựng, làm cách Hà Nội 600km. Đây là một tỉnh thuộc khu vực miền núi phía Bắc, nhiều đồng bào dân tộc sinh sống. Công trình thủy điện mà Công ty tôi xây dựng nằm trên một con suối, là bản của người dân tộc Thái và Mông. Tính ra tôi đã làm việc được ở đây gần 2 năm, lương bổng cũng khá, nỗi nhớ nhà thời gian đầu cũng nguôi ngoai dần. Vào những dịp lễ, tết hay những sự kiện liên hoan công ty, mọi người uống bia rượu nhậu nhẹt thì tôi uống Coca. Tôi đã quen với những lời khích bác chỉ trích kiểu “nam vô tửu như kỳ vô phong”, rồi “đàn ông mà uống coca, kém thế à”… Và cũng vì không biết uống rượu mà tôi không bao giờ được công ty cử đi giao lưu với các đoàn của tỉnh, huyện, xã, các trường học… trên địa bàn chúng tôi làm việc, mặc dù tôi có năng khiếu về văn nghệ và thể thao.

Dần dần tôi cũng quen với điều đó và không cảm thấy buồn dù cũng vì thế mà tôi bị bỏ lỡ rất nhiều cơ hội thăng tiến.  Nhưng cho đến hôm qua, công ty tổ chức sự kiện hoàn thành công trình xây dựng mà chúng tôi thi công, tất cả thành viên công ty phải tham gia. Có rất nhiều đoàn phòng ban của tỉnh, huyện… đến chúc mừng. Trong bữa tiệc, mọi người thay nhau đến từng bàn chúc mừng, cụng ly chan chát, những tiếng hô “1…2…3 zô” vang lên ầm ĩ. Tôi chỉ ngồi ăn chứ không cầm ly đi chúc mừng. Thế nhưng tiếp sau đó đại diện của tỉnh đến bàn tôi chúc rượu. Trông vị quan tỉnh ấy đã ngà ngà say, mặt đỏ lựng. Ông cầm chai rượu tự tay rót cho mỗi người một chén đầy và ông ta “gương mẫu” uống cạn, rồi lần lượt các bạn tôi cùng mâm đều nâng cốc, người uống hết, người còn chút ít. Chỉ có tôi là nâng lên nhắp môi rồi đặt xuống. Vị đại diện tỉnh kia mặt đỏ văng, quắc mắt, tay chỉ vào tôi quát “anh là người mất lịch sự, anh thử nhìn sáu chén rượu xem có coi được không”.

Thoạt đầu, tôi tưởng ông ta đùa, khi biết ông nói thật, tôi mới nhẹ nhàng trả lời “Tôi thành thật xin lỗi nhưng tửu lượng tôi yếu, không thể cố được, thôi thì thế này, để không phụ lòng ông, tôi nhờ các bạn tôi giúp cho hết chén rượu này”, nhưng ông ta nhất định không nghe. Ông ta nhất định bắt tôi phải “hoàn thành nhiệm vụ”, phải “lịch sự”, thậm chí ông ta còn quy kết tôi “coi khinh” người miền núi khi không uống cạn chén rượu được mời. Ông nói to lắm như là cãi nhau, cả đám nhìn vào mâm tôi làm tôi thật xấu hổ.  Cuối cùng ông ta bắt tay tất cả mọi người, riêng tôi không được bắt tay. Chỉ đến khi tôi ngửa cổ uống hết chén rượu mới được ông bắt tay. Ngay sau đó, tôi phải vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.  

Thế nhưng mọi chuyện không dừng ở đó. Hôm sau tôi bị sếp gọi lên khiển trách vì đã làm cho bữa tiệc mất vui. Khi tôi kể rõ sự tình thì sếp nói nếu đúng thế tôi không phù hợp với môi trường của dân xây dựng, nếu tôi không muốn nghỉ việc thì công ty sẽ chuyển tôi sang làm công việc văn phòng với mức lương thấp hơn hẳn. Điều này làm tôi rất ức chế. Chẳng phải Nhà nước lúc nào cũng tuyên truyền không nên uống bia rượu hay sao?  Gần đây chính phủ còn đưa ra dự luật thuế rượu bia thuốc lá để hạn chế những thứ độc hại này. Thế mà tại sao một thằng đàn ông không uống được bia rượu bỗng trở thành một kẻ mất lịch sự, không ra gì, thậm chí bị từ chối, thậm chí bị dọa sa thải.. .Có ai giải thích giúp tôi được không?

Có thể tôi sẽ bị buộc thôi việc tại đây, có thể tôi sẽ phải chuyển sang môi trường khác, nhưng bất kể thế nào, nếu nó thực sự sẽ xảy ra, tôi cũng sẽ nghỉ việc một cách chuyên nghiệp không gây ảnh hưởng cho bất ký ai khác.
....

Sinh viên kế toán: Học ngành hot, ra trường vẫn thất nghiệp tràn lan

11:37 |
Nhiều năm trở lại đây, kế toán trở thành một ngành vô cũng hấp dẫn, thu hút hàng chục ngàn thí sinh đăng kí dự tuyển mỗi năm. Tuy nhiên có một nghịch lý vẫn đang diễn ra đó là, trong khi mỗi năm có hàng chục ngàn tổ chức, doanh nghiệp ra đời, hầu hết đều có nhu cầu tuyển nhân viên kế toán thì sinh viên theo học ngành hot này ra trường vẫn thất nghiệp tràn lan. Câu hỏi đặt ra là: Tại sao lại có tình trạng như vậy?


Việc thất nghiệp của sinh viên liên quan đến nhiều yếu  tố như: Bằng cấp, sự năng động, doanh nghiệp yêu câu kinh nghiệm,… Tuy nhiên có một số nguyên nhân cơ bản mà toàn ngành kế toán nói chung và mỗi sinh viên kế toán nói riêng cần khắc phục để hạn chế tối đa tình trạng này.

Nguyên nhân:


-    Tình trạng chung của tất cả các trường Đại học, cao đẳng, hay trung cấp, giảng viên  dạy các bạn sinh viên rất nhiều kiến thức về mặt lý thuyết dẫn đến việc các bạn sinh viên: Cái gì cũng biết, nhưng thực tế lại chẳng biết cái gì? Không được thực hành, không va chạm thực tế, nên về mặt kỹ năng còn nhiều hạn chế.

-    Giáo trình của ngành kế toán trình bày dưới dạng lý thuyết là nhiều, không giải thích cho sinh viên về mỗi ngiệp vụ kế toán áp dụng thực tế cho các loại hình kinh doanh của doanh nghiệp như thế nào, xử lý sự cố ra sao?

-    Vấn đề đầu vào của sinh viên kế toán, dường như không quá khắt khe. Dẫn đến tình trạng quá tải sinh viên trong một lớp học, dẫn đến chất lượng học tập của các sinh viên là không có. Việc đào tạo kỹ năng cho từng sinh viên là hết sức hạn chế.


-    Đa số các bạn sinh viên khi ngồi trên giảng đường, không định hướng cho mình theo học một chuyên nghành nào của nghề kế toán, các nghiệp vụ kế toán yếu. Không nắm vững được các thông tư, luật thuế.., không va chạm, không có kỹ năng giải quyết vấn đề. Dẫn đến việc ra được trường, nhưng không biết mình có thể làm được gì? 

-    Ngoài các yếu tố về kỹ năng ở trên, một vấn đề dẫn đến việc thất nghiệp của các bạn kế toán đó là sự “Ảo tưởng”. Ảo tưởng sức mạnh về bằng cấp, về lương bổng. Luôn mang trong đầu suy nghĩ, với bằng cấp này phải được hưởng lương như thế này. Xin lỗi các bạn chứ “Bẳng đại học chưa phải là thước đo”. Khi nào các bạn  ý thức được rằng, làm việc không vì tiền thì lúc đó mới có thể thành công được

Giải pháp:


Vậy chìa khóa nào để giải quyết tình trạng thất nghiệp như hiện :

Đối với bản thân những cử nhân mới tốt nghiệp:

-    Kế toán là ngành nghề cần kinh nghiệm và thành thạo máy tính văn phòng . Chính vì thế, bạn hãy trang bị cho mình những kiến thức cơ bản và nâng cao về kĩ năng Word và Excel. Hơn nữa, hãy tìm kiếm các công việc làm thêm, chẳng hạn như thu ngân hay quản lý một cửa hàng nhỏ. Công việc này sẽ cho bạn kinh nghiệm về việc quản lý tiền bạc và kĩ năng làm việc. 

-    Trong quá trình học tập kiến thức trên giảng đường, cần tham gia các khóa học ngắn hạn tại các trung tâm, cố gắng tiếp cận các thầy cô tại các trung tâm, mạnh dạn hỏi những bài tập nhóm để trau dồi kinh nghiệm => Như vậy sẽ giúp các bạn nâng cao được nghiệp vụ kế toán của mình

-    Tham gia khoá học về giải quyết vấn đề, đọc sách về kỹ năng giải quyết vấn đề, vận dụng vào cuộc sống thường ngày. Để các bạn khi ra trường sẽ không bị sốc với thực tế => Như vậy sẽ giúp các bạn nâng cao được kỹ năng giải quyết vấn đề

-    Một yếu tố quan trọng đó là yếu tố định hướng. Thông thường tâm lý các bạn khi học hết cấp 3, là mong sao đỗ một trường đại học nào đó với khả năng của mình. Nhưng lại không biết chọn ngành nghề phù hợp với nhu cầu, đam mê của mình. Đây là sự thiếu định hướng từ phía gia đình, từ nhà trường. Đây chính là câu trả lời cho vấn đề tại sao các bạn sinh viên học kế toán ra trường lại làm trái ngành nghề. 

Hay cũng như nhiều bạn tâm sự tôi tốt nghiệp với bằng cấp loại giỏi nhưng vẫn thất nghiệp vì không tìm được nghề đúng với ngành mình học hoặc do bên công ty tuyển dụng yêu cầu cần những người có kinh nghiệm...


Đối với ngành giáo dục:

- Ta không thể khẳng định vấn đề thất nghiệp là hoàn toàn do sinh viên. Mà trên thực tế, khi áp dụng vào doanh nghiệp khác nhiều so với kiến thức tiếp thu trong nhà trường. Vì vậy trong quá trình đạo tạo nhà trường nên đào tạo trang bị kiến thức nền tảng nhưng phải bắt kịp được với tốc độ, guồng quay của các doanh nghiệp và nâng cao kiến thức thực tế cho các em cọ xát.

-  Ngành giáo dục cần tìm hiểu, phân chia và ra chỉ tiêu mỗi năm tuyển và đào tạo bao nhiêu sinh viên kế toán cho phù hợp, tránh đào tạo tràn lan, chất lượng kém.
....

“Đắng lòng” vì vợ quá nghiện sắm đồ cho con

15:13 |
Vợ tôi khóc lóc bù lu bù loa kể lể rằng cô ấy đâu có mua sắm gì cho bản thân mình. Cả năm nay cô ấy không mua một bộ quần áo mới nào. Chả nhẽ với con mà tôi còn tiếc hay sao…?

Gia đình tôi cũng không thuộc diện khá giả gì, lương của 2 vợ chồng chỉ được 20 triệu và hiện tại chúng tôi vẫn ở trọ. Thực sự với thu nhập ấy, nếu biết tiết kiệm, chúng tôi vẫn có thể để dành mỗi tháng một khoản tiền để mua nhà trả góp, thế nhưng chỉ vì bệnh nghiện sắm đồ cho con của vợ tôi mà tháng nào hai vợ chồng cũng tiêu hết sạch sành sanh. 

Đến mẹ vợ còn nói với tôi: "Mẹ thấy dạo này con Trang nó hay mua đồ cho thằng Bi quá, suốt ngày thấy quần quần áo áo, mua hết bộ này đến bộ khác, có bộ mẹ thấy nó mới mua mà vẫn vứt trong tủ, thằng bé chưa mặc lần nào đã ngắn cũn cỡn rồi. Mẹ bảo lãng phí thì nó nói nó không tiếc gì con nó hết, bây giờ trẻ con đứa nào cũng ăn mặc đẹp như thế, nó không thể để con nó kém con người ta được…"



Thấy mẹ vợ nói thế, tôi giật mình, chột dạ, ở đời có mấy khi mẹ đẻ nói xấu con gái mình với con rể.  Con trai tôi mới được 2 tuổi nhưng từ khi thằng bé ra đời, mọi chi tiêu trong nhà dường như dồn hết cho nó. Nhiều lần tôi thấy vợ mua sắm quá tay nhưng sợ mọi người nghĩ mình nhỏ nhen, tiếc cả với trẻ con nên đành im lặng. Mà đúng thật cô ấy không sắm gì cho mình, đã lâu tôi cũng không được vợ mua cho cái áo mới nào, chỉ sắm đồ cho con. Nhưng dạo này có lẽ cô ấy hơi quá đà thật. Dù không có điều kiện về kinh tế nhưng thứ gì mua cho con cô ấy cũng mua loại tốt nhất. Mà đồ trẻ em trên thị trường đúng là muôn vàn kiểu giá cả và chất lượng: nào nôi, các loại xe đẩy, quần áo giầy dép, bỉm sữa… 

Ngày trước, khi còn là sinh viên, tôi và Trang đều là sinh nghèo, ra trường hai đứa đều đi tìm việc. Không giống nhiều người dù tốt nghiệp thuộc dạng khá giỏi nhưng vẫn không tim được việc làm, tôi khá may mắn đã tìm được một công việc tốt. Khi tôi tìm được việc thì hai đứa kết hôn, Trang có bầu luôn nên mọi chi tiêu đều trông cậy vào đồng lương của tôi. Hai vợ chồng sống rất tằn tiện vì còn phải để dành tiền nuôi đứa con sắp chào đời. Lúc đó, vợ tôi vất rất tiết kiệm, có sắm thì cũng chỉ sắm những đồ thuộc hàng bình dân là chủ yếu.

Khi con tôi được 6 tháng, cô ấy nhờ mẹ đẻ lên trông con rồi tìm việc làm. Với ngoại hình xinh xắn, có bằng cấp, lại thông minh nhanh nhẹn nên cô ấy cũng rất nhanh chóng xin được một công việc với mức lương 7-8 triệu gì đó. Tôi cũng mừng cho vợ, vì khoảng thời gian ở nhà chăm sóc con cũng vất vả cho cô ấy, giờ có cơ hội ra ngoài cho bớt tù túng. Thế những từ ngày đi làm ở văn phòng, vào thời gian rảnh cô ấy đều lên các trang mua sắm cho trẻ em để tìm kiếm. Cuối tuần nào cả nhà đi chơi cô ấy cũng lôi về quần áo, giày dép cho con. Có hôm, chuẩn bị tan làm, thấy vợ gọi, tôi vội bắt máy thì cô ấy đã liến thoắng dặn: “Anh về đón con, cơm nước giúp em, ngày mai công ty tổ chức chào mừng ngày Phụ nữ Việt Nam,  công ty em khuyến khích mẹ cho các bé đi cùng, em phải mua sắm vài thứ. Ngay mai là ngày quan trọng nên em không thể để con tuềnh toàng được”. 

Buổi tối, khi hai bố con đang ngồi xem ti vi, thấy vợ xách túi lớn, túi nhỏ về, tôi thực sự hoảng. Nhân lúc vợ không để ý, tôi lén xem đống quần áo, giày dép… vợ mua thì thấy giật mình, có chiếc quần bò bé xíu, một chiếc xe đẩy mà giá lên tới cả triệu, rồi mỗi chiếc áo, mũ, giầy, đồ chơi… cũng mấy trăm nghìn. Tôi nhẩm tính, nếu cái nào cũng có giá thế này thì tủ quần áo của con tôi đúng là tương đương với một gia tài. Tôi bắt đầu "nóng" mặt thật. Trước tới nay, tôi không bao giờ quản lý việc mua sắm của cô ấy cả nhưng cô ấy phải thấy rõ hoàn cảnh của chúng tôi hai vợ chồng vẫn phải đi ở trọ, tôi đang muốn mua căn nhà rộng rãi để cả nhà sống cho thoải mái mà đã đủ tiền đâu!

Tôi tức giận nhưng vẫn cố gắng kiềm chế bảo: "Em xem thế nào hạn chế việc mua đồ cho con chứ thế này lãng phí quá. Vẫn biết là thương con nhưng phải dựa vào điều kiện thực tế của nhà mình chứ”. Không ngờ vợ tôi không hiểu mà còn giãy nảy, khóc lóc bù lu bù loa lên: "Tôi đi làm vất vả để có tiền mua sắm cho gia đình, cho chồng con mà bây giờ bị anh nói nói thế. Mà có phải tôi mua sắm gì cho bản thân mình cho cam. Cả năm nay tôi không mua một bộ quần áo mới nào. Chả nhẽ với con mà anh còn tiếc hay sao. Anh có phải là bố đẻ của nó không vậy…?”

Thế là vợ tôi ôm con bỏ về nhà ngoại đến nay đã được gần một tuần. Liệu tôi có nên xin lỗi đón cô ấy về hay để cô ấy một thời gian suy nghĩ để cô ấy hiểu rằng nếu thương con, còn trân trọng tổ ấm hai vợ chồng đã gây dựng bao năm qua thì tiết kiệm cho tương lai của con là một việc quan trọng và cần thiết hơn là việc mua sắm hoang phí?
....

Nổi bật