Mỗi khi cảm nhận cơn “say nắng” sắp xảy ra, tôi lại tự nhủ mình: Con trai tôi sẽ thế nào nếu mẹ nó là một người phụ nữ không chung thủy? Và chính tình yêu thương với con đã giúp tôi thoát được những cơn “say nắng” khi chồng tôi vẫn thất nghiệp ở nhà, khó tính và cáu bẳn.
Có đôi lúc tôi đã muốn vứt bỏ tất cả để chạy theo tiếng gọi của trái tim giống như những chuyện tình éo le trong mấy bộ phim Hàn Quốc làm điên đảo giới trẻ một thời. Vì tôi còn trẻ, tôi có một trái tim dễ rung động. Nhưng rồi tôi nghĩ đến tiếng cười của con và luật nhân quả ở đời.
Chồng hơn tôi 2 tuổi, anh làm nghề bác sĩ. Chúng tôi đã yêu nhau 3 năm trước khi tiến tới hôn nhân. Thời gian đầu cuộc sống vợ chồng rất hạnh phúc. Chúng tôi có một đứa con trai 1 tuổi xinh như thiên thần. Ai cũng nói tôi tốt số vì lấy được chồng giỏi giang, đẹp trai lại thương yêu vợ con. Tôi thì tự nhận thấy mình có ngoại hình hết sức bình thường, thậm chí thua kém nhiều người về chiều cao. Tôi chỉ có khuôn mặt dễ thương và cách sống chân thành, hòa nhã nên được bạn bè, đồng nghiệp quý mến. Thế nhưng cách đây 6 tháng, khi tôi bắt đầu đi làm trở lại sau khi sinh thì anh lại xảy ra chuyện ở cơ quan. Người ta nói nghề y là nghề vô cùng nguy hiểm, cứu sống biết bao nhiêu người thì không sao, nhưng nếu mắc sai lầm gì đó thì coi như chẳng còn tương lai. Kíp mổ của anh đã làm chết một bệnh nhân gia đình có quyền thế. Gia đình gây sức ép khiến bệnh viện buộc anh phải thôi việc. Anh chưa xin được việc ở nơi khác nên tạm thời ở nhà trông con cho tôi đi làm. Kể từ đó anh trở thành một con người khác: Gia trưởng, khó tính, cáu bẳn.
Tôi thuộc tuýp người hay mơ mộng nhưng ít khi thể hiện ra ngoài. Tôi luôn tin tưởng rằng mình sẽ có một tình yêu vĩnh cửu, bền đẹp dù cuộc sống có thay đổi như thế nào, dù chồng mình có không bằng những người khác nhưng một khi đã lấy thì tôi sẽ chung thủy một lòng một dạ. Thế nhưng ở công ty, tôi cảm nhận được có một nam đồng nghiệp dành tình cảm đặc biệt cho mình và dường như tôi cũng đang ngoại tình tư tưởng.
Chúng tôi không ai nói ra nhưng bằng trực giác của người phụ nữ 25 tuổi, tôi cảm nhận rõ rệt điều đó. Anh cũng bằng tuổi tôi, có đủ mọi thứ về hình thức, sự dịu dàng, nghị lực trong cuộc sống và sự nghiệp kinh doanh. Anh chưa có gia đình, trong khi tôi đã có con trai 1 tuổi. Tôi biết anh có tình cảm với mình qua ánh mắt khi gặp và cách nhắn tin, gọi điện. Lúc đầu khi tôi nói đã có gia đình và có con, anh không tin nhưng sau đó qua bạn bè đồng nghiệp, anh tin điều đó. Nhưng vẫn thường xuyên hỏi han chuyện gia đình, nuôi con vất vả như thế nào, con ốm tôi có mệt không…
Tất cả nếu người ngoài nhìn vào thì chỉ là sự giao tiếp bình thường không có gì là riêng tư hết mà sao sự yêu mến nhớ nhung lại khiến tôi quay quắt quá. Nhưng tôi không dám thể hiện ra ngoài. Tình cảm đơn phương với người ấy gần như bóp nghẹt trái tim tôi. Có những khi về nhà, nhìn thấy bộ mặt cau có khó chịu, những lời nói độc ác vô tâm của chồng, tôi lại có ý định đẩy mọi sự đến nước cuối cùng là nói cho người ấy biết tình cảm của mình. Dù biết công việc không thuận lợi, một vết đen trong sự nghiệp và việc ở nhà chăm con đã làm chồng thay đổi, nhưng sao tôi vẫn khao khát được yêu thương, được quan tâm chiều chuộng.
Một đêm, tôi đi liên hoan với công ty và về muộn. Chồng chửi rủa, nhục mạ khiến tôi không nhịn được đã cãi lại, chồng đã xuống tay đánh tôi. Tôi đã định một lần lành làm gáo vỡ làm muôi, nhưng khi định nói ra hết những lời khiến chồng đau lòng thì con trai tôi thức dậy. Đột nhiên tôi thấy lòng mình dịu lại. Con trai tôi sẽ thế nào đây khi lớn lên và nhận ra mẹ mình không chung thủy? Đã bỏ rơi bố nó trong lúc khó khăn? Tôi có quyền sống theo cảm xúc của mình nhưng con tôi, chồng tôi và gia đình của người ấy thì sao.
Dường như ông trời cũng thương nên thời gian sau chồng tôi đã tìm được việc ở một phòng khám tư nhân. Còn tôi thường cố tình để anh đồng nghiệp nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của mình. Tôi cũng cố gắng tránh mặt anh để cả hai đỡ cảm thấy khó xử. Dù vậy, anh vẫn nhắn tin và gọi điện cho tôi ngoài giờ. Những gì liên quan đến công việc, tôi trả lời nhiệt tình. Còn không sẽ chủ động tắt máy. Tôi thầm cầu xin trời phật đừng thử thách gia đình tôi như thế nữa. Tôi mong rằng thời gian trôi qua, tâm hồn tôi sẽ thực sự bình yêu khi nghĩ đến người ấy. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng sống tốt để nếu có kiếp sau thì tôi và người ấy được gặp lại nhau trong trọn vẹn chứ không dang dở giống hôm nay.
Thế đấy, cuộc sống con người vốn đã rất khó khăn và chúng ta cần phải cố gắng từng ngày để gìn giữ hạnh phúc gia đình. Tôi hiểu ai cũng có những lúc “say nắng” ngoài chồng ngoài vợ và tình cảm đó không mấy lần có được trong đời. Nhưng ngay cả khi gia đình có mang lại cho chúng ta những lúc đau khổ và những cơn “say nắng” như một vị cứu tinh, như quả thơm suối mát thì chúng ta cũng cần cân nhắc đâu là điều chúng ta mong muốn nhất. Hạnh phúc đôi khi là sự đánh đổi. Nếu như lúc đó tôi vứt bỏ gia đình để bước tiếp, tôi đã đánh mất tất cả những gì đang có, trong đó điều quan trọng nhất là nụ cười trẻ thơ khi có một gia đình trọn vẹn.
Với một người làm công sở, việc căng thẳng đầu óc trong công việc là điều không thể tránh khỏi. Điều đó dễ dẫn tới tình trạng stress và các loại bệnh liên quan trí não. Tăng cường trí nhớ là biện pháp tốt để những người làm công sở giảm bớt nguy cơ bị stress, tăng hiệu quả công việc. Có một số loại thực phẩm thường dùng có khá nhiều tác dụng trong việc này, thông tin về chúng bạn có thể xem tại
Bí quyết tăng cường trí nhớ cho dân công sở bằng thực phẩm
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét