Choàng tỉnh dậy, đầu choáng váng, nặng như búa bổ, lết ra khỏi chiếc gường tôi cố bò đi tìm cốc nước chanh, hôm qua đã uống quá nhiều….
Chưa dứt dòng suy nghĩ, chưa kịp tìm pha xong cốc nước chanh thì điện thoại réo lên. Tiếng Sếp từ đầu dây bên kia :
- Em dậy chưa? Hôm qua uống nhiều vậy, có sao không? Hôm nay em nghỉ buổi sáng đi, chiều đến làm nhé!
Giọng khô khốc sau trận rượu hôm qua tôi lơ mơ đáp :
- Vâng, em cảm ơn anh!
Vậy là được nghỉ để thảnh thơi cái đầu một buổi sáng, mở toang cửa sổ, nắng chói chang. Hít hà một hồi lâu tôi mới quay vào tận hưởng cốc nước chanh của mình. Chà. Vị man mát, tỉnh cả cơn say.
Không biết bao nhiêu năm mới được một bữa say như vậy, miên man suy nghĩ, tôi lại trĩu buồn. Buồn khi nghĩ đến anh. Anh đã ra đi mãi khỏi vòng tay tôi từ hôm qua ấy. Bao nhiêu năm gắn bó cùng nhau chia sẽ những chua chát đắng ngọt của cuộc sống. Vậy mà…anh đã rời xa tôi…
Người ta thường nói tình yêu công sở thì chẳng có gì là bền chặt, và chính tôi – một cô gái xa quê lập nghiệp nơi đất khách quê người cũng chẳng mấy hứng thú và cũng chẳng nghĩ nhiều về vấn đề ấy, tôi như con chim khát khao bầu trời tự do và chưa bao giờ nghĩ mình sẽ sớm rơi vào lưới tình với một người đàn ông cho đến khi gặp anh – một người đồng nghiệp. Sau một lần cả công ty tổ chức teambuiding tại Ninh Bình, trái tim tôi bắt đầu loạn nhịp từ đó. Tôi biết yêu.
Anh không phải một người đàn ông quá lực lưỡng nhưng có một bờ vai đủ che chắn và làm tôi ấm áp, không quá hào nhoáng nhưng tôi vẫn tự hào khi sánh bước cùng anh. Một người anh , một người bạn, một người đồng nghiệp với đủ đầy tư cách. Anh hài hước, anh dí dỏm, anh làm tôi cười cả ngày như ngày nào cũng là những ngày hạnh phúc vui vẻ. Ở công ty chúng tôi ríu rít như đôi chim non. Cả ngày, lúc nào cũng kè kè bên nhau như hình với bóng. Nhiều khi bị Sếp trên mắng cho cả hai. Tôi hạnh phúc!
Cứ thỏa thích bơi lội trong màu hồng hạnh phúc mà tôi đã để tâm cho lắm rằng mọi người nói với tôi rằng bố mẹ anh là người gốc Hà Nội. Họ gia trưởng, họ độc đoán, họ muốn con trai độc nhất của họ phải lấy một cô gái con nhà gia giáo đất Hà Thành, một cô gái đầy đủ công dung ngôn hạnh nữ công gia chánh, mà một đứa bướng bỉnh như tôi làm sao hội tụ đủ và hơn nữa anh lại rất yêu thương và nghe lời bố mẹ mình. Tôi vô tâm.
Chúng tôi cứ như thế cho đến một ngày,…
….Cho đến một ngày anh hẹn tôi với một lời trịnh thượng tại một nhà hàng sang trọng bậc nhất nơi đây. Tôi vui lắm! Tôi đã nghĩ rằng anh sẽ cầu hôn tôi, tôi ríu rít với đám bạn thân, sung sính ra đường cố để tìm và sắm cho mình một bộ đồ đẹp nhất, lộng lẫy nhất. Tôi dắt nhỏ bạn đi khắp phố phường mà mãi không chọn được một bộ đồ ăn ý, sau vì thương nhỏ bạn đã mỏi nhừ vì tôi, tôi đành tặc lưỡi chọn tạm một bộ tuy rằng là chưa mấy hài lòng. Tôi phấn khích.
Tối đến tôi và anh chia tay tại công sở , tôi về nhà trước anh, tôi tắm rửa thơm tho sạch sẽ , tôi trang điểm – điều mà một cô bé được cho là có chút hoang dại như tôi chưa bao giờ làm, mặc và chăm chút bộ đồ mới mua tôi rực rỡ hẳn lên. Còn tranh thủ thời gian chụp lại ảnh và gửi cho nhỏ bạn thân hỏi nó xem đã được chưa, thấy nhỏ bạn ok lúc đó tôi mới tự tin bước ra đường.
Bon bon trên chiếc xe máy (hôm nay anh không đón tôi vì anh nói còn bận chuẩn bị vài thứ, khấp khởi tò mò vì chắc đó là vì mình). Tôi thấy việc lưu thông trên đường chưa bao giờ dễ dàng hơn thế, việc mà luôn làm người khác ức chế vào giờ tan tầm. Những ánh đèn lung linh huyền ảo như nhấp nháy cả trong lồng ngực tôi, có niềm vui gì đó khôn tả xiết. Tôi yêu đời.
Đến nơi hẹn tôi đã ngồi chờ anh một chút , có lẽ vì anh bận chuẩn bị cho tôi 1 buổi tối hoàn hảo. Anh đến, trên tay anh có một bó hoa rực rỡ - tất nhiên rồi. Anh chào hỏi ngượng ngùng - hơi lạ so với mọi khi, tôi nghĩ chắc do anh ngại, và bối rối trước việc lớn sắp làm. Tôi mong chờ…
Chúng tôi ăn tối xong, họ mang cho chúng tôi 2 ly cafe, hẳn rồi vì đó là thói quen của chúng tôi. Sau khi nhấp vài giọt , anh bắt đầu nói – lời nói mà tôi đã háo hức mong đợi cả buổi tối:
- Mình chia tay nhau em nhé, anh xin lỗi em, anh không thể mang lại cho em cuộc sống hạnh phúc, anh không thể cãi lời cha mẹ, chúng ta không thể đến với nhau, anh sẽ đi Mỹ …
Tim tôi chết lặng, mắt tôi nhòa đi, đôi môi run run cố gắng gặn hỏi những lí do, nhưng tất cả càng làm tim tôi vụn vỡ. Tôi không nhớ đc đã nói những gì, tất cả những gì chúng tôi đã chia sẻ gắn bó suốt thời gian qua đã vút bay theo từng câu nói, tình cảm của chúng tôi không đáng là gì so với 1 lời nói của cha mẹ anh. Tôi đau…
Tôi lao ra khỏi nhà hàng như một con điên và khóc nức nở mặc cho anh cố sức đuổi theo, biết tôi đã gọi cho nhỏ bạn thân lúc nào, và đã lao vào quán rượu lúc nào. Tôi uống, cố sức uống , uống cho để quên đi, để khi tỉnh dậy tất cả những nỗi đau này chỉ là 1 giấc mơ….
Mắt lại ướt, tôi lau vội vàng, lao vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, thay đồ xong tôi alo nhỏ bạn :
- Mày ơi, café với tao nhé, hôm nay tao được nghỉ buổi sáng!
Tôi lao ra đường, dòng người tấp nập, ánh nắng vẫn chói chang !