Anh này…
Đông đã về trên từng nhánh cây, kẽ lá. Mỗi sáng, chuông đồng hồ báo thức kêu, em lại cố nằm nán thêm chút nữa, không muốn rời xa cái chăn ấm áp. Mùa đông này là là mùa đông thứ 3 mình bên nhau rồi nhỉ. 2 năm, khoảng thời gian không quá ngắn nhưng cũng chưa phải là dài. Mới 2 năm thôi, vậy mà biết bao lần nước mắt em đã rơi đẫm gối. Tại anh vô tâm, vô tình hay do em quá nhạy cảm nên tự làm khổ mình.
Em gọi những ngày mùa đông xa thương nhớ của mình là những ngày kỷ niệm. Bởi nhìn vào đâu đó những góc vắng em qua cũng ngập tràn kỷ niệm. Ngày nào anh cũng hiện diện ở đây mà sao em thấy quá chừng xa vắng. Những ngày cũ kỹ này em không biết gói ghém ở đâu cho hết nỗi nhớ của mình.
Em nhớ mùa đông đầu tiên, mùa lễ hội, mùa Giáng sinh và em thì ngập tràn hạnh phúc vì đã tìm thấy một bàn tay ấm nóng để nắm bàn tay em đi qua suốt mùa đông lạnh giá. Đó là bàn tay anh.
Em nhớ mùa đông thứ hai, chúng ta lồng vào ngón tay áp út của nhau 1 chiếc nhẫn người ta vẫn hay gọi đó là vật đính ước, một sự ràng buộc. Còn em chỉ cần sự ràng buộc nhau bằng con tim chứ chẳng phải một tờ đăng ký kết hôn đâu anh.
Những ngày sau đám cưới, công việc – cuộc sống đã kéo anh dần xa em từ lúc nào. Tại sao mới chỉ 1 năm anh đã thay đổi nhanh như vậy. Nhưng anh này… Em biết lý do của điều đó. Tất cả mọi phụ nữ đều có một nỗi sợ mơ hồ nào đấy về người cũ của chồng mình, mà với cuộc hôn nhân của chúng ta, nỗi lo sợ đó đang hiện diện ngày một rõ rệt hơn.
Ghen tuông như con dao hai lưỡi sắc ngọt trong tình yêu, nó có thể làm tình yêu bùng cháy nhưng cũng có thể quay ngược lại đâm nát trái tim người cầm dao. Em 25 tuổi, tuổi trẻ còn chưa vụt qua tay, chưa bao giờ đặt mình vào tình huống phải ghen tuông vì một người đàn ông – là chồng mình. Thế mà không phải ghen với những người đang đứng trước mặt mình, em còn tự lao vào vòng bế tắc khi tự làm khó mình với những ký ức đã xưa.
Em không muốn chì chiết hay chúng mình mỏi mệt vì nhau. Em lại càng không muốn vì những chuyện này mà tình yêu – hôn nhân có lỗ hổng. Thế nhưng sao tim em tan nát đến thế khi biết anh luôn âm thầm theo dõi facebook của người cũ. Những bức ảnh ngày xưa anh không xóa và thường lén mở ra xem. Những lần nhắc về ngày đó trước em đôi mắt anh rạng ngời. Thi thoảng đi trên đường thấy thấp thoáng bóng quen anh vẫn ngoái lại, dù là trong vô thức. Những mẩu kỷ niệm con con anh vẫn còn nhớ rõ…
Em biết... Rằng việc ghen với người yêu cũ của anh là một điều ngu xuẩn. Em biết… càng bận tâm thì em càng mệt mỏi. Tình cũ không rủ cũng tới – thế mà chẳng biết trời xui đất khiến thế nào người cũ lại trở thành đồng nghiệp của anh. Dù anh giải thích trăm ngàn lời, dù biết người ấy chẳng còn tình cảm với anh, nhưng sao tim em vẫn trăm ngàn mối lo… Tình cảm của mình dần xa cách, cuộc hôn nhân này đang có một vết rạn lớn, bởi anh giải thích, em gạt đi rồi mình cãi cọ. Anh im lặng, thì em lại nghi ngờ. Thật lòng, em lại chỉ mong những ghen tuông của em là vô nghĩa, anh vẫn luôn ở đấy, toàn vẹn với riêng em… Em có quá mâu thuẫn với chính bản thân mình?
Công bằng mà nói, lúc anh môi kề môi với cô gái khác chúng mình vẫn chẳng biết nhau là ai. Em khi ấy, cũng đang tay trong tay với một người sau này thành xa lạ.
Nhưng em ích kỷ, em nhận, rằng em ích kỷ! Em vô lý, em nhận, em quá vô lý khi trong lòng chỉ muốn anh quên hết cô gái kia. Nhưng em chẳng thể làm khác được khi nhận ra con tim anh vẫn luôn nhung nhớ người cũ, chỉ chờ cơ hội bùng lên.
Anh này…
Đã có những ngày mùa đông, em không thiết tha tình yêu hay gia đình gì nữa. Em đã từng tự hỏi, những mùa đông không anh sẽ trôi qua như thế nào? Nhưng rồi bàn tay ấm nóng của anh những ngày đông xưa cũ, những con đường mùa đông chúng mình cùng đi qua, những bài ca mùa đông em đã hát, những câu chuyện cười anh kể… Em cũng nhớ rất rõ khoảnh khắc em ngượng ngùng cúi mặt quay đi, còn anh nhìn em với đôi mắt màu nâu ấm. Tất cả những khoảnh khắc đó lại ùa lấy, lại chiến thắng. Nó cứ bắt em sống hoài, sống mãi trong quá khứ ngọt ngào mà chẳng thể nào thoát được.
Em gọi những ngày mùa đông xa thương nhớ của mình là những ngày cũ kỹ. Bởi nhìn vào đâu đó những góc vắng em qua cũng ngập tràn kỷ niệm. Bởi nghe ai đó thoáng qua câu ca mà các đôi tình nhân hay hát cũng tràn lối thương yêu-đã-cũ. Dù ngày ngày chúng ta ở bên nhau, nằm cùng giường, ăn cùng mâm, mà sao nhìn vào mắt anh em lại thấy xa vắng đến thế. Có những ngày, em nhận ra rằng mình chẳng còn gì cả. Tuổi trẻ đang già đi, niềm tin yêu đang cạn và anh thì không còn thiết tha ở cạnh bên em.
Nếu đàn ông muốn một ngôi nhà ấm áp và gọn gàng, thì xin đừng nghĩ lấy vợ về là là để trả công cho những năm tháng yêu thương đã đủ, rồi bỏ mặc người vợ của mình loay hoay giữa dòng đời với trăm ngàn thứ phải đổ vào đầu phải không anh. Anh nói anh muốn giữ gìn gia đình, muốn nắm giữ hạnh phúc hiện tại… Vậy sao anh không muốn đi bên cạnh em, giới thiệu em với đồng nghiệp hay bạn bè. Em là người sẽ đi cùng anh đến cuối cuộc đời cơ mà? Tại sao em là vợ - mà luôn phải âm thầm đi bên anh, tại sao chúng ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận, mà anh lại bỗng chốc biến nó thành một “mối quan hệ không rõ ràng” như vậy?
Em nhớ mình đã đọc ở đâu đó mẩu chuyện ngắn “Nắm tay và làm tình”: “Những gì còn lại ngọt ngào trong trái tim người con gái, không hẳn là lúc làm tình, mà thường là lúc bạn trai nắm tay thật chặt, thật sát, khi dọc đường, khi trên xe, hoặc cái nắm tay ngay cả lúc đã ở trên giường. Như thể qua lòng tay ấm truyền cho mình cảm giác, anh ấy yêu chân thành”. Thế nhưng, tình yêu của chúng ta, khi đã trở thành vợ chồng, anh lại quên mất việc nắm tay em giữa đám đông. Em hờn dỗi, khóc lóc thì anh nhắn mặt: “Do em cả nghĩ, em trẻ con, em “tiểu thuyết hóa” tình yêu quá mà thôi”.
Anh à, em vẫn nghĩ, người vợ đẹp vì họ có chồng yêu. Anh muốn vợ mình đẹp thì hãy cứ yêu thương em thật nhiều, nhưng làm sao em có thể xinh đẹp và hạnh phúc khi phải mang trong mình mối lo sợ về tình cảm anh dành cho người cũ? Em cũng không muốn rời xa anh, em cũng muốn giữ gìn cuộc hôn nhân này. Thế nên, anh tự biết phải làm gì để mang lại hơi ấm cho em trong mùa đông này, và đừng để em bận lòng thêm nữa nhé…
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét