Tôi năm nay 35 tuổi, là trưởng phòng kỹ thuật tại một công ty xây dựng, mới lấy vợ được 2 năm. Vì nhiều lý do nên tôi lập gia đình muộn, vợ là đồng nghiệp cùng công ty, năm nay mới 26 tuổi. Tuy cưới nhau đã được 2 năm nhưng vợ chồng tôi vẫn chưa có con mặc dù không dùng biện pháp pháp tránh thai nào. Áp lực con cái, cộng với việc làm cùng một công ty dường như là hai nguyên nhân chính khiến cuộc sống hôn nhân của tôi tuy chưa lâu nhưng đã rạn nứt rất nhiều.
Vợ tôi còn trẻ, tính tình nhí nhảnh trẻ con. Khi mới cưới vợ bảo “hai vợ chồng đi làm một xe cho tình cảm”. Đến một hôm khi đang đi trên đường, hai vợ chồng tranh cãi về vấn đề mẹ chồng – nàng dâu, tôi muốn vợ nhường nhịn mẹ mình một chút, vì bà đã già, cả đời vất vả nuôi con, đến bây giờ khó tính khó nết là chuyện bình thường của người già, nhưng vợ lu loa rằng tôi bênh mẹ chằm chặp, không coi cô ấy ra gì. Thế là cô ấy bắt dừng để cô ấy xuống xe, tôi nài nỉ thế nào cũng không được. Tôi đành bảo cô ấy lấy xe đi, còn tôi bắt xe ôm. Không ngờ cô ấy sẵn sàng tăng ga, nhả khói phù phù vào mặt chồng, mặc kệ tôi đứng “bơ vơ”.
Trước khi cưới, vợ tôi tính tình dễ chịu, hiểu biết. Thời gian đầu sau hôn nhân cô ấy cũng luôn nói hai vợ chồng cần có khoảng không gian riêng. Nhưng vì mãi mà chưa có con, gia đình chồng tạo áp lực, cô ấy sợ tôi bồ bịch gì, lại nghe các chị đồng nghiệp thêm mắm thêm múi nên “quản” chồng chặt. Nửa năm nay, cô ấy đòi giữ thẻ lương của tôi, trước kia làm được bao nhiêu tôi cũng mang về đưa hết cho vợ nhưng hình như cô ấy không tin, nhất định đòi giữ thẻ ATM và lĩnh hộ. Ngay cả những khoản thưởng to – nhỏ của công ty tôi cũng chẳng biết mặt mũi nó thế nào. Tôi thì chẳng nghĩ gì vì sau đó vợ vẫn đưa đủ tiền tiêu, nhưng cũng có nhiều lần anh em đồng nghiệp thiếu hỏi vay không có, hoặc tiếp khách đột xuất tôi lại phải đi vay tạm chứ không có sẵn tiền trong người.
Thêm nữa, công việc của tôi cần giao du nhiều với các nhà thầu nhưng vợ cứ nằng nặc đòi theo chồng đi nhậu. Tôi mà không đồng ý thì cô ấy lại giận dỗi, cãi cọ thậm chí là nghi ngờ chồng. Mệt mỏi vì thanh minh, tôi đành mặc kệ. Những thói quen ngày trước như hết giờ làm đi uống cốc bia cùng đồng nghiệp tôi cũng bỏ vì vợ lúc nào cũng kè kè bên cạnh, không thì lại ca bài ca: “Có gia đình rồi, phải tiết kiệm chi tiêu, không như hồi thanh niên độc thân. Mà làm cùng công ty, em về thì anh cũng phải về, đàn đúm bạn bè lại sinh ra nhiều tật xấu”.
Làm việc cùng đã mấy năm nay, các mối quan hệ đồng nghiệp trong công ty của tôi đương nhiên vợ đều biết. Tôi cũng biết tính vợ và thương vợ hay cả nghĩ nên cũng giữ ý tứ, chưa bao giờ làm gì quá đáng. Phòng kỹ thuật của tôi toàn con trai, vợ vì thế cũng không có lý do ghen tuông được. Nhưng 1 tháng trở lại đây, công ty có tuyển 1 kỹ sư là nữ, cũng tầm tuổi vợ tôi, chưa lập gia đình. Ngay từ khi cô kỹ sư mới vào vợ tôi đã để ý và cảnh cáo dù lúc ấy tôi còn chưa hề nghe tên, biết mặt.
Cô nhân viên mới vui tính và hay tếu táo với mấy anh chàng cùng phòng. Cánh con trai trong phòng kể cả có gia đình hay chưa cũng hay bông đùa, một phần vì trong phòng cả chục thằng đàn ông có mỗi một cô con gái, mọi sự quan tâm đều dồn về cô ấy. Có hôm một anh bông đùa: “Phòng này ngoại trừ anh Cường có vợ rồi, bọn anh toàn trai tân mà sao em không chấm được anh nào à?”. Cô ấy lại hồn nhiên đáp lại: "Đánh đồn có địch chứ đánh đồn không địch buồn lắm. Nếu thích em chỉ tán anh Cường thôi". Cả phòng thích thú phá lên cười, tôi cũng cười, không ngờ chỉ vì câu đùa đó mà mọi thứ lại trở nên rắc rối.
Ngay hôm ấy, tan giờ làm vợ tôi không nói không rằng lấy xe về trước. Tôi bắt xe ôm về đến nhà thì đã thấy cô ấy thu dọn hành lý, bảo sẽ về nhà ngoại, trong khi cả bố mẹ tôi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thấy tôi về, cô ấy khóc lóc kể với bố mẹ tôi chuyện hôm nay ở công ty tôi đã buông lời tán tỉnh cô nhân viên mới như thế nào, “Ở trong công ty anh ấy còn dám làm như thế thì không biết ở ngoài còn xảy ra chuyện gì nữa”. Tôi giải thích thì cô ấy giận dỗi “Anh phải liếc mắt đưa tình hay làm gì thì người ta mới mạnh mồm mà nói như thế chứ. Anh đứng đắn ngay thẳng thì con điên nào mới dám?". Rồi cô ấy gây áp lực bắt tôi trình đơn với sếp cho cô nhân viên mới nghỉ việc hoặc chuyển công tác sang phòng ban khác. Tất nhiên, dù vợ có giận dỗi thế nào tôi cũng không thể nghe theo mà làm cái việc vô lý thế được. Tôi giải thích năn nỉ ỉ ôi mấy ngày sau cô ấy cũng nguôi.
Nhưng thói đời, càng biết là vợ chồng, càng biết vợ hay ghen người ta càng bông đùa nhiều. Chuyện ấy không hiểu sao lại đến tai mấy cậu nhân viên phòng tôi (chắc cũng do vợ tôi kể ra) khiến các cậu ấy tìm cách trêu chọc. Ngay cả cô nhân viên mới cũng không vừa. Hôm đó công ty liên hoan hát karaoke, khi đã làm vài cốc bia, cô ấy nhất định đòi song ca với tôi bài “Lời của gió” khiến vợ tôi tái mặt. Tôi biết gia đình lại sắp nổi giông bão nhưng tôi thực sự chán ngán và mệt mỏi quá rồi.
Có lẽ nếu vợ chồng tôi không làm cùng công ty thì sẽ không có nhiều chuyện rắc rối như thế này. Tôi biết, người vợ nào cũng muốn chồng “luôn trong tầm mắt”. Vợ chồng làm chung thì càng có cơ hội để thắt chặt quản lý. Thế nhưng ai cũng cần có những khoảng trời riêng, tình trạng này cứ tiếp diễn thì cuộc hôn nhân của chúng tôi cũng sẽ tan vỡ mất thôi. Dù đã cố gắng tránh mọi va chạm nhưng bất cứ chuyện gì vợ tôi cũng suy diễn và nghi ngờ được khiên cuộc sống vợ chồng căng thẳng mệt mỏi. Chả nhẽ tôi đành bỏ công việc đang thuận lợi ở công ty này để đi tìm việc ở một môi trường mới (vợ tôi chắc chắn không đồng ý chuyển đi công ty khác rồi). Xin cho tôi lời khuyên.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét