Nếu cứ ôm mãi cái oai danh là học đại học và không chịu đi làm công việc được coi là thấp kém, thì đến giờ trong tay tôi vẫn là những con số không tròn trĩnh: Không tiền bạc, không nghề nghiệp và không vợ con.
Là một đấng nam nhi, học ngành xã hội, nhưng tôi không sao tìm được việc của ngành này. Đã 2 năm trôi qua tôi làm việc cộng tác viên cho một tờ báo mạng. Nhưng những bài viết của tôi không hay lắm nên hầu như không được đăng bài. Tôi sống lay lắt nhờ nguồn trợ cấp của bố mẹ. Người yêu tôi bỏ tôi vì lí do tôi là một thằng bất tài không làm được trò trống gì.
Đang chán đời thì tôi được biết anh họ tôi quen một anh làm tổng giám đốc một công ty chuyên về thiết kế và kiến trúc, công ty anh đang
thiết kế website để quảng cáo sản phẩm cho doanh nghiệp mình, và cần người biên tập nội dung cho website. Anh bảo tôi làm hồ sơ anh xin việc cho. Nhưng khi anh tổng giám đốc gặp tôi và đọc các bài do tôi viết, anh nói: “Quả thật anh không thể nhận em vào làm được. Em viết bài như thế này thì không đáp ứng được công việc của công ty anh. Công ty anh chuyên về thiết kế và kiến trúc, ngoài bộ phận biên tập chuyên làm trang web trên tầng 2 còn có một xưởng sản xuất và lắp ráp đồ gỗ ở bên cạnh. Giờ bên đó cũng đang thiếu người đóng các chậu gỗ cho các giò phong lan, nếu em không chê có thể làm công việc đó. Tuy công việc hơi bụi bặm và đòi hỏi phải lao động chân tay, nhưng lương đủ sống và ổn định”. Tôi từ chối ngay và thầm nghĩ: “Một người được học đại học như tôi mà phải đi lao động chân tay à? Mình có thể làm việc gì chứ không làm việc này”.
Nhưng về đến nhà, bố mẹ tôi khuyên bảo tôi hết lời: Công việc nào cũng là công việc, miễn là kiếm được tiền. Và rằng, tôi đã đến tuổi trưởng thành, phải tự kiếm sống được và còn lập gia đình. Chứ cứ lông bông như thế này thì đến bao giờ tôi mới lớn được. Bố mẹ kiên quyết sẽ không cho tôi tiền nữa. Tôi phải tự nuôi sống bản thân đi thôi. Sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi cũng rút ra được một kết luận: Sở dĩ tôi không dám đi làm vì sĩ diện, nhưng công ty này không có người quen, với lại mình đi làm không ai biết, sẽ chỉ đi làm để lấy tiền chi tiêu cho cuộc sống riêng của mình rồi sau này thì nghỉ. Thế là tôi đồng ý.
Tôi làm việc theo sản lượng, mỗi chiếc chậu gỗ đóng được tôi sẽ được hưởng 5000 đồng. Những ngày đầu tiên, không quen biết ai, cũng không được ai chỉ dẩn, tôi kì cạch chỉ đóng được có hơn chục cái, mỗi ngày tổng tiền tôi kiếm được có 50.000 đồng. Không đủ chi tiêu các khoản của ngày đó. Buồn chán và thất vọng, tôi định bỏ nghề nhưng thấy những đồng nghiệp vào trước mình đóng được đến 40, 50 chiếc, tôi lại tự an ủi là mình sẽ làm được như họ. Dần dần tôi bắt đầu học được các mánh lới để đóng nhanh hơn mà vẫn đảm bảo chất lượng. Tôi làm thân với anh trưởng nhóm và được anh đồng ý cho tham gia vào việc liên kết với các đồng nghiệp khác để đóng thành dây chuyền. Một người chỉ đóng duy nhất một chi tiết, còn người khác sẽ đóng chi tiết khác của chậu gỗ. Mỗi người đóng một khâu vừa nhanh lại vừa chuyên nghiệp. Cuối cùng một chiếc chậu gỗ hoàn thành là công sức của cả một tập thể. Do đó, chúng tôi chia chung sản lượng và được nhiều hơn. Lương của tôi nhích dần lên 4 triệu, rồi 5 triệu và giờ đây là 6 triệu một tháng. Ngoài lương các ngày lễ tết tôi đều được thưởng khá nhiều và được hỗ trợ ăn trưa nữa. Tôi không chỉ đủ tiền chi tiêu cho sinh hoạt cá nhân mà còn đưa được cho bố mẹ mỗi tháng 3 triệu.
Mang tiếng là trai Hà Nội, học Đại học và kiếm được 6 triệu/ tháng tiền lương, tôi đã cưới được cô vợ ngoan hiền sau 5 tháng tìm hiểu. Cưới về vợ tôi mới biết tôi thực ra làm công nhân ở công ty Kiến trúc và Xây dựng đó. Nhưng vợ tôi không sốc mà tỏ ra rất thông cảm với công việc của tôi. Vì cô ấy cũng học Đại học ra mà chỉ kiếm được 4 triệu/tháng ở công ty tư nhân. Công ty đó cũng không được ổn định và lớn như công ty của tôi. Hai vợ chồng tôi đủ chi tiêu khi sống cùng cha mẹ. Sang năm bọn tôi còn dự định đón công chúa đầu lòng.
Vậy là, so với những người bạn học cùng đại học khác, tôi không phải là kém cỏi gì. Vì có những bạn học cùng nghề với tôi mà còn chưa ổn định được công việc. Tất nhiên là có những người lương mấy chục triệu hoặc tự mở doanh nghiệp tôi không thể so sánh được. Nhưng so với mặt bằng chung của xã hội là tôi cũng đủ sống. Tôi không đảm bảo rằng công việc của tôi sẽ ổn định mãi mãi, và tôi sẽ gặp được thuận lợi nhiều như lúc này. Nhưng tôi dám chắc rằng: Nếu gặp được cơ hội, dù làm nghề gì tôi cũng không ngại từ chối, vì bản thân cơ hội đó mang lại cho tôi nhiều ích lợi mà tôi không ngờ được. Làm chân tay cũng là một việc tốt mà, phải không các bạn?
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét