22 tuổi, chưa từng có một tình yêu đích thực trong đời, trời xui đất khiến thế nào em gặp lại anh. Em mơ ước có được một tình yêu như trong những bộ phim tình cảm lãng mạn, 2 người chia xa thời thơ ấu rồi gặp lại, như có duyên với nhau từ kiếp trước. Nhưng cuộc đời đâu như ta mơ ước phải không anh?
Gửi anh, người anh mà em quen biết đến nay đã 13 năm!
Em không ngờ chúng ta có ngày gặp lại sau 13 năm bặt tin như thế. Anh còn nhớ không, lúc ấy em mới là một cô bé 10 tuổi được anh cõng trên lưng đưa lên đồi hái những quả sim màu đen, vị chát, đưa ra biển Cửa Lò ở gần nhà làm em suýt bị sóng đánh văng. Có lần em bị tụi trẻ con trong làng dọa đánh, anh đã bảo vệ em, lúc ấy trong mắt em anh là một người hùng, công việc của anh là nhân viên một
dịch vụ bảo vệ công ty gần đó. Đó là kỳ nghỉ hè để lại trong em những kỷ niệm ấm áp, bố mẹ cho em về quê ngoại, ở cùng làng với gia đình anh và cũng là lần đầu em gặp anh. Tiếc rằng chúng ta mất liên lạc với nhau kể từ khi kết thúc kỳ nghỉ, em về lại thành phố.
Cuộc sống của em cứ thế bình lặng trôi đi. Đã từ lâu lắm rồi anh đã trở thành một ký ức đẹp trong cuộc đời, có đôi khi em vẫn nhớ và tự mỉm cười với mình. Cho đến khi em tốt nghiệp đại học ra trường và bước chân vào làm việc ở công ty này, anh là trưởng phòng của em. Em nhận ra anh ngay từ lần đầu gặp gỡ, còn anh khi em nhắc mới nhớ ra bởi anh cười “Em thay đổi nhiều quá”. Tất nhiên rồi, em đâu thể mãi là cô bé 10 tuổi được anh cõng trên lưng đưa đi tắm biển, đi hái sim nữa. Còn anh mãi là chàng trai 15 tuổi ngày ấy đứng ra làm người hùng bảo vệ em. Hàng ngày cùng làm việc, cùng ăn trưa, cùng cười đùa với anh, em thực sự thấy tim mình xao xuyến.
Nhiều lần em muốn nói rằng em nhớ anh nhiều lắm, nhớ đến quay quắt, người cứ bần thần lơ lửng trên mây. Thế nhưng chính em phải tự mình tìm ra cách để vơi đi sự nhớ nhung dành cho anh - người đàn ông đã có gia đình. Em cũng có trực giác riêng của mình và biết anh cũng nhớ về em, chỉ có điều em không đo lường được mức độ nhớ nhung ở anh mà thôi.
Mỗi lần hẹn gặp anh uống cafe em hồi hộp và mong chờ lắm. Gặp anh, em như con chim sổ lồng bay cao cảm thấy rất phấn khởi, hạnh phúc. Nói chuyện với anh em cười nhiều, thấy thoải mái, vui vẻ, đến mức gương mặt em cũng bừng sáng và tươi tắn hơn hẳn. Anh là người đàn ông duy nhất em có thể nói chuyện thoải mái, tâm đầu ý hợp, có thể tâm sự mọi điều trong cuộc sống. Em biết anh cũng thương em lắm, muốn gặp gỡ em, cũng có những cảm xúc vui vẻ, hạnh phúc giống em vậy. 22 tuổi đầu mà em mới cảm giác nhớ một người không thể gặp mặt khổ sở đến mức nào nhưng lý trí không thể thắng nổi con tim. Em lúc nào cũng thấy mình thật nhỏ bé khi bên cạnh anh.
Em đã sai với vợ anh. Nhiều lúc cảm thấy thật vô duyên khi xen vào tình cảm vợ chồng anh nhưng em không thể nào thoát ra được thứ “tình yêu trộm cắp” này. Có lẽ vì mình quen biết nhau lâu quá, rồi không đến được với nhau, có duyên mà không nợ nên cảm giác nuối tiếc và sự yêu thương ấy như ngọn lửa chực chờ bùng cháy dễ dàng mỗi khi em và anh có dịp gặp nhau. Em ước rằng gặp lại anh sớm hơn, khi anh chưa đeo vào ngón áp út của mình một chiếc nhẫn.
Ngay trong phòng làm việc của chúng ta thôi, có một người mà em rất yêu quý, anh ấy thường tâm sự về những bất hạnh trong hôn nhân, rằng anh cần một người trở thành chỗ dựa, chỗ an ủi, chỗ sẻ chia. Và anh đã yêu cô bạn gái chưa chồng vào công ty cùng đợt với em. Thú thật, em thương hai người lắm. Em ghét người phụ nữ là vợ anh ta dữ dằn, đanh đá, chỉ biết đòi tiền chồng, ghen tuông, có hạnh phúc mà không biết nắm giữ. Em hận số phận trớ trêu khiến anh ấy vì con nhỏ, vì cha mẹ mà chưa ly dị vợ để đến với tình yêu đích thực của mình.
Vậy mà mới chỉ ngày hôm ấy trong lễ hội xuân em dần nhận ra tất cả chỉ là giả dối. Em bắt gặp người đàn ông hay than thở về vợ mình đó hạnh phúc bên vợ con, ôm eo vợ rất tình tứ. Và sáng hôm sau, “mụ phù thủy độc ác” là vợ anh ta đến tận cổng công ty tìm đánh “tình địch”, gã đàn ông đáng thương kia thề sống thề chết với vợ ngay trước mặt bạn bè đồng nghiệp, rằng anh ta chỉ yêu vợ, rằng đây chỉ là phút lỡ lầm, thậm chí là cô bạn em cố tình quyến rũ anh ta. Sau cùng anh ta lủi nhanh như cắt, để lại mình cô bạn nhục nhã ê chề… Chẳng nhẽ những mối tình nơi công sở chỉ là được dung dăng dung dẻ trong những bữa trưa ngắn ngủi hay những chiều cà phê lãng mạn. Còn lại thì sẵn sàng tránh né trách nhiệm, chối bỏ quan hệ, cắt đứt hèn nhát khi “những mụ phù thủy” của họ xuất hiện?
Tất nhiên em luôn tin anh không phải là loại đàn ông “tham và hèn” như vậy, bởi em vẫn tin chúng ta có duyên nợ với nhau từ kiếp trước, chỉ là gặp lại không đúng thời điểm mà thôi. Đã có lúc em muốn nguyện làm người yêu bé nhỏ trong bóng tối của anh, nhưng thật may chúng ta chưa đi quá giới hạn. Em nhận ra mình không có cái quyền đánh cắp hạnh phúc của gia đình người khác. Em cũng không đáng phải nhận thứ tình cảm thừa thãi, vụng trộm khi em mới 22 tuổi, còn một tương lai ở phía trước phải không anh?
Giờ đây, thi thoảng em vẫn được nghe những gã đàn ông “cổ cồn trắng” rót vào rai mình điệp khúc “Gia đình anh bất hạnh”, “Vợ anh không hiểu anh”, “Em mới đúng là nửa còn lại của anh”… nhưng em không còn thương cảm, chỉ thấy dửng dưng. Em đã nhận ra những ê chề của thứ tình cảm thừa thãi, ăn cắp đó và thật may em chưa lao vào.
Thôi thì em trả anh về với vợ, em sẽ không đánh cắp tình yêu của cô ấy nữa. Em phải tự mình dừng lại trước khi chúng ta càng ngày càng đi quá xa. Sau những lần hẹn hò, em muốn giữ lại hình ảnh về một người con gái có tính cách đẹp trong mắt anh. Em biết mình là một thứ tình cảm chắc chắn để lại trong anh nhiều nuối tiếc. Nhưng chúng ta hãy dừng lại khi mọi chuyện chưa đi quá xa, anh nhé…
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét